Khi Quý Thính xông vào phòng Chử Yến, Chử Yến lập tức cầm đao nhảy tới chắn trước mặt nàng, nghiêm mặt lạnh lùng hỏi: "Có thích khách?"
“Không có, không có, nhưng so với thích khách lại càng đáng sợ hơn.” Quý Thính chạy đến trước bàn liền dừng lại, thở hổn hển, tự rót cho mình một cốc nước.
Chử Yến cau mày: "Người có ý gì?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính một hơi uống cạn chén nước, sau khi đặt chén xuống, quay ra nhìn về phía Chử Yến: "Ta đã nói với Thân Đồ Xuyên về sự tồn tại của A Giản."
Chử Yến trầm mặc chốc lát: "Cần ty chức chuẩn bị xe ngựa?"
“Chuẩn bị xe ngựa để làm gì?” Quý Thính hỏi lại.
Vẻ mặt Chử Yến không chút thay đổi mà nhìn về phía nàng: "Ty chức cảm thấy, có thể Thân Đồ Xuyên sẽ đuổi giết điện hạ, rời khỏi kinh đô tránh đầu sóng ngọn gió cũng là một ý tốt."
Quý Thính: "… Có thể đừng rắc rối như vậy được không?"
"Điện hạ vẫn nên trở về, cẩn thận giải thích với hắn, có thể hắn cũng sẽ hiểu cho người," Chử Yến cũng không gây rắc rối, còn nghiêm túc đưa ra đề nghị, "Từ từ nói, khiến dáng vẻ của bản thân đáng thương một chút, nhất định hắn sẽ chấp nhận chuyện này."
Quý Thính sờ mũi mình: "Ta biết ta phải giải thích cho hắn, đây không phải là nhất thời sợ hãi sao... Chờ thêm nửa canh giờ nữa, nửa giờ sau, ta trở về phòng, hiện tại liền để cho A Giản ở lại với hắn, nói không chừng hắn nhìn thấy A Giản dễ thương, liền tha thứ cho ta.”
Nàng đang ngồi gảy bàn tính, mặc dù Chử Yến cảm thấy như vậy không ổn, nhưng cũng không khuyên nữa, chỉ ngồi xuống lau đao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính lo lắng đi một vòng quanh phòng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đối phương giữ được bình tĩnh tự nhiên ngồi lau đao, nhịn không được phàn nàn một câu: "Ngươi không thể cùng ta nói chuyện được sao?"
“Điện hạ muốn nói gì?” Tay Chử Yến lập tức dừng lại, nghiêm túc nhìn nàng.
Quý Thính im lặng một lúc: "Quên đi, không có chuyện gì, ngươi có thể tiếp tục."
“Vâng.” Chử Yến nghe xong, quả nhiên lại tiếp tục. Hắn ta hoàn toàn phớt lờ tiếng thở dài của Quý Thính.
Quý Thính giật giật khóe miệng, lại tiếp tục cảm thấy lo lắng cho chính mình, khi hai người ở dưới cùng một mái nhà, nhưng không thể nào được niềm vui nỗi buồn của đối phương.
Cuối cùng, Quý Thính không thể nào ngồi yên được nữa, buông một tiếng thở dài chấp nhận số phận quay về phòng ngủ, suốt dọc đường quay về trong đầu đã nghĩ ra vài lý do thoái thác, sau khi chọn xong lý do mình cảm thấy đáng thương nhất, liền hít môt hơi thật sâu đẩy cửa phòng ngủ ra——
Bên trong trống rỗng.
Quý Thính sững sờ, bước nhanh vào: "A Giản? Thân Đồ Xuyên?"
Không ai lên tiếng... Có lẽ muốn cùng nàng chơi trốn tìm? Nàng cau mày, giọng điệu cũng chậm lại: "A Giản, mau ra ngoài, nương đưa con đi chơi."
Nàng nói sẽ dắt nó ra ngoài chơi cũng không lên tiếng, rõ ràng hắn không có ở trong phòng! Quý Thính chưa từ bỏ ý định lật tung phòng ngủ lên tìm một lần nữa, cuối cùng nhìn thấy mảnh giấy Thân Đồ Xuyên để lại trên gối.
Ừm, nói nàng tới Thân Đồ phủ đón con.
Quý Thính không nói gì một lát, cuối cùng đành nói nha hoàn gọi Phù Vân tới.
“Điện hạ, có chuyện gì vậy?” Phù Vân vội vàng hỏi.
Trên mặt Quý Thính vẫn không chút cảm xúc: "Thân Đồ Xuyên đưa A Giản đi rồi."
Phù Vân: "..."
Bầu không khí nhất thời yên lặng một lúc, lát sau y lập tức bùng nổ: "Rốt cuộc Thân Đồ Xuyên có ý gì! Hắn biết A Giản là con của hắn?! Biết rồi cũng không được! A Giản là của chúng ta, hắn muốn đoạt đi!"
"... Bình tĩnh đi, hắn không muốn đoạt đi," Quý Thính đau đầu ngắt lời, "Mau chuẩn bị xe ngựa đi theo ta ... Quên đi, ngươi đừng đi, để Chử Yến theo ta đi đón A Giản về."
Tiểu tử này một chút nữa sẽ nổ tung, nếu dẫn y đi chẳng khác nào mang theo phiền phức, vẫn nên thôi đi.
Khi Phù Vân nghe thấy Quý Thính không muốn đưa mình theo, thật ra cũng ý thức được phiền phức, liền gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, điện hạ nên đưa Chử Yến đi cùng, nếu Thân Đồ Xuyên không chịu trả lại A Giản, để cho Chử Yến dùng một đao kết liễu hắn."
“… Kết quả là ta trở thành quả phụ?” Quý Thính nhìn y một cái rồi bước ra ngoài.
Phù Vân sững sờ hồi lâu, thật lâu sau y mới hiểu được ý tứ của nàng, không khỏi khiếp sợ hít vào một hơi... Rốt cuộc điện hạ có ý gì?!
Y ở bên này trong lòng giống như sóng cuộc biển gầm, mà bên kia Quý Thính đã lên xe ngựa, để Chử Yến đi theo hộ tống cùng mình đi đón A Giản.
Cũng sắp tới thời gian giới nghiêm ban đêm, trên đường không có một bóng người, xe ngựa chạy thẳng một đường tới phủ Thân Đồ không có bất kỳ cản trở nào. Suốt một đường Quý Thính liên tục thở dài, những nếp nhăn giữa hai hàng lông mày chưa từng giãn ra.
Chử Yến bình tĩnh nhìn nàng một lúc, cuối cùng chậm rãi nói: "Nếu lúc đó điện hạ không bỏ chạy, mà bình tĩnh nói chuyện với Thân Đồ Xuyên, thì có lẽ sẽ không phải đêm hôm khuya khoắc chạy đi một chuyến như vậy."
“… Ta đã đủ thảm rồi, ngươi có thể đừng chọc tức ta nữa được không?” Quý Thính trầm mặc nhìn về phía hắn ta.
Chử Yến lập tức im lặng, nhưng cuối cùng vẫn đem vấn đề mình muốn hỏi nói ra: "Tại sao Thân Đồ Xuyên lại mang A Giản đi? Nếu hắn muốn giữ A Giản để điện hạ lo lắng, cũng sẽ không nói người tới phủ của hắn đó ngươi, nếu không phải vì muốn trả thù điện hạ, ta vẫn không hiểu được hắn làm như vậy vì lý do gì."
“Còn có thể có lý do gì nữa, muốn ta tới đó cùng hắn nói chuyện chứ sao.” Quý Thính than thở.
Chử Yến cau mày: "Ở trong phủ của chúng ta không nói chuyện được?"
"Ở trong phủ của chúng ta, bất cứ lúc nào ta cũng có thể chạy trốn," Quý Thính liếc xéo hắn ta một cái, "Nhưng ở nhà hắn, ta còn có thể chạy sao?"
Chử Yến giật mình, một lúc lâu mới hiểu ra gật đầu đồng ý, "Thân Đồ Xuyên quả nhiên không phải người bình thường."
Quý Thính nhất thời