"Lúc nào nàng cũng lo lắng cho ta, nhưng đổi lại ta chưa từng nghĩ cho nàng, ta không xứng làm phụ thân của A Giản, cũng không xứng làm phu quân của nàng." Thân Đồ Xuyên nói xong, đầu đột nhiên cúi xuống, lưng hắn trước giờ vẫn luôn thẳng tắp đột nhiên cúi gập xuống.
Hắn đột nhiên im lặng, Quý Thính mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng, nhịn không được khẽ gọi hắn một tiếng: "Thân Đồ Xuyên?"
Hắn không nói lời nào nhưng một giọt nước đã rơi trên ngón tay, Quý Thính sửng sốt một lúc, nhất thời có chút luống cuống: "... Thân Đồ Xuyên, chàng đang khóc sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta không có.” Thân Đồ Xuyên lạnh lùng đáp lại một câu, nhưng không chịu ngẩng đầu lên.
Tay chân Quý Thính trở nên luống cuống, khoa tay múa chân hơn nửa ngày mới cứng ngắc ôm hắn vào trong lòng: "Không, đừng khóc, chuyện đã qua rồi, mọi chuyện đã qua, chúng ta sau này sẽ ngày càng tốt hơn."
Thân Đồ Xuyên yên lặng ngồi đó, không nói lời nào.
Quý Thính giống như đang dỗ dành A Giản, vỗ nhẹ vào lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Thật sự đều đã là chuyện quá khứ rồi, chàng không cần phải nghĩ ta đã khó khăn như thế nào, căn bản là nếu không khó khăn như vậy, ta cũng sẽ không hiểu được chàng có bao nhiêu đau khổ… Chàng xem nơi này của chàng quả thực rất giống phòng của ta trước đây, không phải ta cũng không hỏi chàng vất vả như thế nào sao, tất cả đều đã qua rồi."
Nàng không biết làm sao để an ủi hắn nên chỉ có thể lặp lại mấy câu này, thật ra trong lòng nàng thật sự cũng rất đau khổ, khi nghĩ đến dáng vẻ cô đơn của hắn bố trí phòng ốc, nàng đau lòng tới mức cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.
Hai người đều không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ ôm nhau, cho đến khi bên trong truyền ra một khóc, bọn họ mới vội vã buông đối phương ra, lập tức chạy vào bên trong.
A Giản không ngừng gào khóc, vừa nhìn thấy Quý Thính thì lập tức đưa tay ra muốn ôm, Quý Thính bật cười bế hắn lên: "Khóc nhè, đúng là không biết xấu hổ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân Đồ Xuyên im lặng tránh sang một bên, cảm thấy dường như mình đã bị trúng một mũi tên.
"Nương nương ..." A Giản dẩu môi, ấm ức rúc vào trong lòng nàng, dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy quần áo của nàng.
Quý Thính khẽ hừ một tiếng: "Lúc này mới nghĩ tới ta, lúc con đi theo phụ thân sao không nghĩ tới ta?" Nếu không phải tên nhóc này ngoan ngoãn phối hợp, Thân Đồ Xuyên cũng không thể đưa hắn ra khỏi phủ.
A Giản cũng đã hơn hai tuổi, tuy không nói được nhiều nhưng vẫn có thể hiểu được những điều cơ bản, lúc này khi nghe Quý Thính nói vậy, thằng nhóc vội vàng biểu hiện thành ý của mình với Quý Thính: "Nương nương hôn, hôn nương, phụ thân không hôn... "
Quý Thính bật cười một tiếng, quay đầu lại, đắc ý nhìn Thân Đồ Xuyên: "Nghe thấy không, không muốn hôn phụ thân."
"Để ta hôn hắn," Thân Đồ Xuyên bình tĩnh ôm lấy con trai trong lòng Quý Thính, "Sau này giao nó cho ta chăm sóc, nói không chừng sẽ muốn hôn ta."
"Đợi sau khi mọi chuyện lắng xuống, ta sẽ đem hắn giao cho chàng, chàng phải quyết tâm dạy dỗ nó mới được." Quý Thính nhướng mày.
Thân Đồ Xuyên vỗ nhẹ vào lưng A Giản, mới làm cha chưa được nửa ngày, đã thuần thục kỹ năng ẵm bồng con rồi.
Hai người cùng nhau dỗ dành A Giản một lúc cuối cùng cũng dỗ được A Giản ngủ, Quý Thính từ tốn nói: "Ta phải đưa A Giản về."
“Ngày mai hãng đi, ta đưa hai người về.” Thân Đồ Xuyên nhỏ giọng nói.
Quý Thính bất đắc dĩ: "Không được, A Giản còn quá nhỏ, nếu trên đường nó đột nhiên ầm ĩ, sẽ khiến cho người ta phát hiện.”
“Có ta ở đây, hắn không sợ bị người khác phát hiện.” Thân Đồ Xuyên nhìn về phía nàng.
Quý Thính im lặng một lúc, nghiêm túc nói: "Chờ hai ngày nữa, khi Quý Văn tỉnh lại, vụ án đầu độc sẽ được phơi bày triệt để, ta sẽ công khai thân phận thật sự của A Giản."
“Nàng muốn ép Quý Văn lập A Giản làm thái tử?” Thân Đồ Xuyên vừa nghe đã hiểu được ý định của nàng.
Quý Thính gật đầu: "Ta đã sớm tính toán như vậy, vẫn còn đang suy nghĩ nên làm như thế nào để Quý Văn đồng ý."
Thân Đồ Xuyên trầm tư một lát, sau đó không nhanh không chậm lên tiếng: "Nàng có tin tưởng ta không?"
“… Nói lời vô nghĩa, nếu ta không tin tưởng chàng, trên đời này còn có người để ta có thể tin tưởng sao?” Quý Thính cứng họng.
Khóe môi Thân Đồ Xuyên khẽ nhếch lên: "Vậy thì giao việc này cho ta, ta sẽ để A Giản trở thành thái tử như ý muốn của nàng."
“Chàng định làm gì?” Quý Thính thật sự rất tò mò, Thân Đồ Xuyên muốn dùng cách gì để thuyết phục Quý Văn.
Một nụ cười thoáng qua trong mắt Thân Đồ Xuyên: "Chờ một chút, ta sẽ thu thập tất cả chứng cứ."
“Chứng cứ gì?” Quý Thính càng lúc càng tò mò.
Thân Đồ Xuyên im lặng một lát: “Chứng cứ hắn hãm hại cha mẹ ta, thánh chỉ hắn hạ xuống tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, còn có bên ngoài thành Ngọc Quan, vì hãm hại nàng mà giết hại dân chúng… Nhiều chuyện như vậy, ta sẽ tìm ra tất cả bằng chứng, đổi lại hắn sẽ phải ra chiếu thư mà ta mong muốn."
... Đúng vậy, Quý Văn tuy là kẻ tiểu nhân bất tài, lại là kẻ coi trọng thanh danh, chiêu này của Thân Đồ Xuyên rất có thể buộc hắn phải khuất phục.
Quý Thính bình tĩnh nhìn Thân Đồ Xuyên: "Chàng bắt đầu làm việc này từ khi nào?"
“Sau khi hòa ly với nàng.” Thân Đồ Xuyên đáp. Mấy năm nay, không có ngày nào hắn không vì chuyện này mà bận rộn.
Quý Thính khẽ cười một tiếng: "Chàng đúng là… Thích im lặng làm tất cả mọi chuyện, chàng đã làm chuyện này rất tốt, cho nên đến hôm nay mọi chuyện vẫn luôn thuận lợi." Diễn ra thuận lợi tới mức giống như trước đó đã có người dọn sẵn là một con đường.
Thân Đồ Xuyên nghe lời này của nàng, im lặng nắm tay nàng.
"Được rồi, vì chàng đã nắm chắc mười phần, ta liền đem một chuyện giao cho chàng," Quý Thính hít một hơi thật sâu, "Nhưng chàng phải nhớ kỹ, nhất định không được chủ quan khinh địch, nếu như có chuyện không thể giải quyết hoặc là cần hỗ trợ, nhất định phải nói cho ta biết, biết không?"
“Được."
Sau khi hai người nói chuyện một lúc, Thân Đồ Xuyên bế A Giản đang ngủ, tiễn Quý Thính ra khỏi phủ.
Tuy trời vẫn còn tối, nhưng bên tai đã vang lên tiếng gà gáy, hiển nhiên đã sắp tới hừng đông. Quý Thính gần như đã thức cả một đêm, vừa đi vừa ngáp dài, nhỏ giọng than thở: "Đều tại chàng, có chuyện gì không thể nói ở chỗ ta sao? Cứ nhất định phải đưa A Giản tới chỗ này, làm cho cả lớn lẫn nhỏ không được yên."
Thân Đồ Xuyên tốt bụng xin lỗi nàng: "Tất cả đều là lỗi của ta."
Hắn cũng không nói, lúc ban đầu khi nghe tin đứa nhỏ bản thân vừa giận vừa sợ, tức giận vì mình bị lừa dối, còn