Tới nay, triều Lẫm đã trải qua năm thế hệ, bốn đời đầu hoàng đế đều là nam, chỉ có Quý Thính là nữ, đương nhiên đại điển phong hậu không thể theo kinh nghiệm người trước, sắp xếp cho Thân Đồ Xuyên như nữ tử được, lần này đúng là làm khó Lễ Bộ rồi, bọn họ nghiên cứu thảo luận không quản ngày đêm, cuối cùng tạo ra một quy trình hoàn toàn mới.
Lúc Quý Thính nhìn thấy quy trình thì đang ăn cơm với Thân Đồ Xuyên, ghét ra mặt: “Sao còn phiền phức hơn trước thế này? Không thể trực tiếp đón chàng vào cung luôn được sao?”
“Chắc hoàng thượng đã quên mất, hôn thư của cũng ta đã không còn tác dụng, cần ký một phần mới, mấy quy trình này không thể thiếu được.” Thân Đồ Xuyên thong thả trả lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính thở dài: “Đã là phu thê già cả rồi, còn cần mấy thứ vẻ ngoài đó làm gì.”
Thân Đồ Xuyên dừng một lúc, bình tĩnh nhìn về phía nàng: “Hoàng thượng chê phiền.”
“Chắc chắn... Là không rồi.” Mong muốn sống sót của Quý Thính còn mạnh lắm, nàng cười một tiếng, vòng ra sau ân cần bóp vai cho hắn: “Đây là chuyện lớn cả đời, không thể qua loa chút xíu nào được, sao ta có thể chê phiền cơ chứ?”
“Vậy thì cứ quyết định như thế, hoàng thượng phê tấu sợ đi, chuẩn bị kỹ lượng cho đại lễ phong hậu.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì đứng lên, “Không còn sớm nữa, hoàng thượng nghỉ ngơi đi, ta cũng nên trở về rồi.”
Quý Thính khựng người: “Sao về sớm thế?”
Khóe môi Thân Đồ Xuyên khẽ nhếch lên: “Còn non nửa tháng nữa là đại lễ phong hậu rồi, nhiều chuyện vụn vặt lắm, ta phải xác định lại với Lễ Bộ từng cái một mới được.”
“Có lẽ chàng chính là hoàng hậu bận rộn nhất mà ta từng gặp.” Quý Thính không nhịn được chế nhạo một câu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân Đồ Xuyên nhìn xoáy vào nàng: “Nhắc đến chuyện này thì hình như mấy việc này nên để hoàng thượng xử lý mới đúng.”
“...Không còn sớm nữa, chàng mau đi đi, đừng làm lỡ chuyện quan trọng.” Quý Thính chột dạ mỉm cười, nhanh chóng đẩy hắn ra ngoài.
Thân Đồ Xuyên bất đắc dĩ nhìn nàng một cái rồi đứng dậy đi khỏi đó.
Sau khi hắn đi, Quý Thính bỗng cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nhưng vì sao lại khó chịu thì không nói ra được. Trong lúc nàng bối rồi, Phù Vân đến thỉnh an.
Vừa nghe tin Phù Vân đến, tinh thần nàng lập tức chấn động: “Mau cho hắn vào.”
“Vâng.” Cung nhân vội vàng đi mời Phù Vân, chốc lát sau Phù Vân xuất hiện trong phòng.
Quý Thính cười nhìn về phía y: “Giờ này mới đến là vừa tan học hả?” Trước đó vài ngày, Phù Vân tham gia khoa thi, thi một lần đã đỗ thám hoa lang, Quý Thính vốn định xếp y vào Hộ Bộ nhưng bản thân y nhất quyết đòi vào Quốc Tử Giám, muốn làm một người nhàn rỗi.
Phù Vân trong bộ quan phục anh tuấn, thanh cao, mang mấy phần khí chất gặp chuyện không sợ như Mục Dự Chi, nhưng vừa cất lời lại là đứa nhóc không tim không phổi: “Đúng vậy hoàng thượng, lâu rồi ta không gặp người, đúng là nhớ muốn hoảng, vì thế vừa tan lớp xong là chạy đến đây ngay.”
“Hôm nay ở lại dùng bữa đi, A Giản cũng rất nhớ ngươi, mấy ngày trước có nhắc ta, bảo là cậu Phù Vân của nó không đến tìm nó.” Quý Thính rót cho y chén trà xanh.
Phù Vân uống một hơi cạn sạch, cười nói với Quý Thính, nói được hai câu thì nhạy cảm nhận ra: “Hoàng thượng, có phải người có tâm sự không?”
“...Đâu có.” Quý Thính vô tội phủ nhận.
Phù Vân hừ nhẹ một tiếng: “Người có, đừng tưởng gần đây ta không ở cạnh hầu hạ người thì người có thể giấu ta được, nói mau, rốt cuộc làm sao?”
Quý Thính không chịu nói, Phù Vân bắt đầu dây dưa, cuối cùng Quý Thính bị bám mãi không làm thế nào được, đành phải bất đắc dĩ lườm y một cái: “Ngươi phiền nhất luôn.”
Phù Vân cười hì hì, chờ nàng nói hết.
Quý Thính buông tiếng thở dài, chậm rãi mở miệng: "Ta chỉ cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái thôi.”
"Làm sao vậy?" Phù Vân vội hỏi.
Quý Thính cau mày: “Không nói nữa, vừa nãy Thân Đồ Xuyên ở đây thì vẫn rất tốt, sau đó hắn nói phải đi chuẩn bị đại lễ phong hậu thì ta đột nhiên thấy khó chịu.”
Phù Vân nhíu mày: “Sao bỗng dưng lại thế?”
“Ta biết thì đã tốt rồi.” Quý Thính liếc mắt nhìn y.
Phù Vân nghĩ hồi lâu, hiểu ra: “Người thế này là áy náy.”
“Áy náy?” Quý Thính nhướng mày, lần đầu tiên nàng nghe thấy cách nói này.
Phù Vân hùng hồn gật đầu: “Chắc hẳn là áy náy, người thấy hắn bận rộn khắp nơi vì chuyện của hai người mà người lại ở trong cung nhàn rỗi, so sánh với nhau thì đau lòng thôi.”
“Vậy... sao?” Quý Thính cảm thấy y nói không nhiều lắm nhưng mơ hồ cảm thấy đúng là có chuyện ấy.
“Chắc chắn rồi!” Phù Vân vỗ bàn một cái, khá là chắc chắn nói: “Bình thường ta nhìn Mục ca ca vất vả vì ta, trong lòng cũng thường xuyên thấy vậy.”
“Vậy ta nên làm thế nào mới khiến mình khá hơn một chút?” Quý Thính khiêm tốn xin chỉ bảo.
Phù Vân suy nghĩ một chút: “Trong lòng Thân Đồ Xuyên chỉ có hoàng thượng, hoàng thượng thưởng bừa gì đó là hắn vui rồi.”
“...Ồ.” Quý Thính đăm chiêu.
Phù Vân đi rồi, Quý Thính nghĩ rất lâu, đột nhiên nhớ ngày trước từng đồng ý phải thưởng cho Thân Đồ Xuyên, nhưng việc này việc kia dồn dập, nhất thời cứ hoãn mãi.
...Thế nên tặng hắn cái gì bây giờ?
Sáng sớm hôm sau, Quý Thính hỏi dò: “Gần đây Phù Vân ở Quốc Tử Giám làm việc rất ổn thỏa, ta muốn thưởng cho hắn gì đó, chàng nói nên thưởng gì mới tốt?”
Thân Đồ Xuyên khựng người: “Trước giờ hắn luôn ham chơi, có thể thưởng đồ chơi mới mẻ gì đó.”
“Ngày trước đều thưởng mấy thứ đó, lần này ta muốn đổi thứ khác.” Quý Thính phủ quyết xong lại nghĩ, “Nếu là chàng, chàng muốn gì?”
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng: “Ta không muốn cái gì cả.”
“...Sao chàng lại không muốn gì?” Quý Thính nhíu mày.
Thân Đồ Xuyên khẽ mỉm cười: “Ta muốn gì, Thính nhi đều cho cả rồi.”
Quý Thính ngẩn người, nhận ra hắn đang nói đến đại lễ phong hậu, cái này đúng là.., khiến nàng càng áy náy hơn.
Chẳng hỏi ra được gì cả, nàng đành phải từ bỏ việc thăm dò, chuyên tâm tự nghĩ xem nên tặng gì.
Chớp mắt cái đã đến ngày cử hành lễ phong hậu, Mục Dự Chi về sớm mấy