Nói Thân Đồ Xuyên nên đợi, nhưng Quý Thính không có ý định chuộc hắn, chỉ là khi nhớ tới liền đến ngồi một chút, nếu không thì mấy ngày liên tiếp cũng không đến.
Trong mắt tú bà hiện lên vẻ lo lắng, rốt cục không nhịn được đi theo Quý Thính: "Điện hạ, ta tiễn người."
Quý Thính liếc nhìn nàng, từ chối cho ý kiến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tú bà ân cần mời nàng đi trước, nửa bước đi theo phía sau nàng cho tới khi bước ra bên ngoài Phong Nguyệt Lâu, lặng lẽ đi đến trước xe ngựa của phủ trưởng công chúa, thấy Quý Thính chuẩn bị lên xe ngựa, nàng mới chạy nhanh tới: "Điện hạ, ngày mai ngươi sẽ tới chứ?"
“Có chuyện gì sao?” Quý Thính thản nhiên hỏi.
Khi nàng không cười khiến người ta cảm thấy vô cùng áp bức, như thời khắc nhắc nhở thân phận của mình với nàng có chênh lệch. Trên trán tú bà chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, nàng cười nói: "Ta không có ý tứ gì khác, chỉ là gần đây người cũng ít đến, Thân Đồ công tử cả ngày không vui, ta thấy hắn gầy đi không ít."
“Bản cung bận rộn.” Quý Thính thuận miệng nói xong liền lập tức rời khỏi.
Tú bà vội hỏi: "Nếu bận rộn, không bằng sớm chuộc Thân Đồ công tử về nhà, cũng đỡ phải khiến điện hạ vất vả còn phải tới nơi này."
Quý Thính dừng một chút, cười như không cười nhìn về phía nàng: "Ngươi đang dạy bản cung phải làm việc như thế nào?"
“Ta không dám, nô, ta cũng chỉ là vì lo lắng cho điện hạ.” Phía sau lưng nàng ta đổ một tầng mồ hôi đột nhiên cảm thấy hối hận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì Phong Nguyệt Lâu cũng là của Thân Đồ Xuyên, được nhiên nàng ta cũng nghe theo lời của hắn mà làm việc, nghĩ không thể ngồi yên nên mới thuận miệng thúc giục người khác. Quý Thính lạnh lùng nhìn tú bà, mồ hôi của nàng ta sắp chảy xuống cằm,nàng bình tĩnh nói: "Ngươi trở về nói với hắn, không cần phải nóng vội, bản cung đã đồng ý để hắn vào phủ, cũng sẽ không nuốt lời."
“... Vấn đề này là ta chỉ muốn hỏi, không có liên quan gì tới Thân Đồ công tử.” Tú bà nhỏ giọng nói.
Quý Thính liếc nhìn nàng ta, không nói gì thêm lên xe ngựa lập tức rời đi. Tú bà nhìn chiếc xe ngựa đi xa, hồi lâu sau mới thở ra một hơi, sau đó lấy lại tinh thần đi ứng phó với những vị khách khác.
Mấy ngày nay có rất nhiều người thúc giục Quý Thính, ngoại trừ tú bad, còn có đám văn thần lúc trước cho Quý Thính vay một khoản tiền, mỗi lần câu đầu tiên sẽ là “vì sao điện hạ còn không thục thân”. Bị hỏi nhiều như vậy, Quý Thính sớm đã không còn kiên nhẫn, nhưng nhìn thấy tiền trước mặt, vẫn phải ứng phó như thường lệ.
Một ngày này nàng lại bị ngăn cản.
“Điện hạ!” Triệu thị lang ban đầu còn chật vật quẫn bách, bây giờ nhìn thấy nàng nhịn không được trưng ra dáng vẻ đau lòng, nghiễm nhiên giục nhiều thành quen.
Khóe miệng Quý Thính giật giật: "Bản cũng đã tìm được người mua miếng đất mặt tiền cửa hiệu, chờ thêm mấy ngày nữa một tay giao tiền một tay giao khế đất, bạc liền đủ dùng."
“Điện hạ, lần trước người cũng nói như vậy, nhưng đã mấy ngày rồi, trong sổ sách cũng không thấy có tiền.” Triệu thị lang thở dài.
Quý Thính có chút bất lực: "Sẽ sớm thôi, bản cung so với ngươi càng muốn chuộc Thân Đồ Xuyên ra, ngươi phải tin tưởng bản cung."
"Vi thần đương nhiên tin tưởng, nhưng điện hạ phải nhanh lên. Khi ân sư còn ở kinh đô, đã đắc tội với không ít nhà quyền quý, vi thần sợ người chậm trễ, sẽ có người nhanh hơn một bước chuộc Thân Đồ Xuyên ra, đến lúc đó thật sự sẽ rất khó khăn.” Triệu thị lang nhíu mày.
Quý Thính tặc lưỡi, thầm nghĩ, tuy rằng suy nghĩ rất chu toàn, nhưng cũng chỉ quan tâm một phần nhỏ, chỉ cần Thân Đồ Xuyên không gật đầu, cho dù có người trả một trăm vạn lượng, cũng không đưa hắn đi được.
Chỉ là những lời này nàng không thể nói với Triệu thị lang, cô ấy nhếch khóe môi kiên nhẫn thuyết phục, an ủi Triệu thị lang vài câu, sau đó lợi dụng lý do phải đi thúc giục tiền bạc liền chuồn mất.
Sau khi từ trong cung đi ra, xe ngựa của nàng lập tức đi thẳng đến Phong Nguyệt Lâu, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên, nàng tức giận nói: “Thân Đồ công tử mặt mũi cũng thật lớn, cho dù biến thành tiện tịch, cũng có rất nhiều người nghĩ tới."
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thân Đồ Xuyên đứng dậy đón nàng.
Quý Thính liếc xéo hắn một cái, sau đó trực tiếp ngồi vào bàn, Thân Đồ Xuyên đi tới sau lưng nhẹ nhàng xoa bóp vai cho nàng. Lòng bàn tay rộng lớn mạnh mẽ, xoa bóp rất thoải mái Quý Thính nheo mắt như mèo, phần lớn cơn tức giận vừa rồi đều biến mất.
“Cũng không có gì, chỉ là có một đám người thúc giục bản cung mau chuộc thân cho ngươi mà thôi.” Quý Thính uể oải nói.
Thân Đồ Xuyên rũ mắt xuống: "Cho nên điện hạ đã làm rồi sao?"
“Không.” Đôi môi đỏ mọng của Quý Thính hé mở, ác ý nói ra một chữ.
Thân Đồ Xuyên không có phản ứng, mà chỉ chậm rãi nói: "Thân trong sạch của Thân Đồ đều đã giao cho điện hạ, người phải chịu trách nhiệm mới được."
Quý Thính bị lời nói của hắn làm cho sững sờ, ghét bỏ trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Ngươi cũng là một đại nam nhân, nói cái gì sạch hay không sạch."
"Nam nhân cũng có trong sạch, Thân Đồ thủ thân như ngọc hơn hai mươi năm, điện hạ một khi ăn làm mạt tĩnh, chẳng sẽ không chịu trách nhiệm?" Thân Đồ Xuyên rất bình tĩnh.
Quý Thính phì cười một tiếng: "Ngươi là tiện tịch, bản cung là ân khách, trong lúc này ngươi không thích hợp nói với ta hai chữ trách nhiệm."
"Nhưng điện hạ không trả tiền."
Quý Thính: "?"
"Nếu không trả tiền, không phải quan hệ tiện tình và ân khách,” Khóe môi Thân Đồ Xuyên khẽ cong lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn của nàng, "Không trả tiền, cũng không muốn chịu trách nhiệm, điện hạ muốn làm lưu manh sao?"
Quý Thính: "..."
“Thân Đồ tin tưởng điện hạ không phải lưu mạng, cho nên nhất định sẽ chịu trách nhiệm có phải không?” Thân Đồ Xuyên thản nhiên hỏi.
Quý Thính liếc xéo hắnmột cái: "Đừng dùng lời nói chọc tức bản cung."
“Nếu bây giờ điện hạ chuộc thân cho Thân Đồ, thì Thân Đồ không những không lấy tiền chuộc thân, ngược lại còn tặng toàn bộ gia sản, điện hạ cảm thấy thế nào?” Thân Đồ Xuyên nhẹ giọng hỏi.
Quý Thính dừng lại: "Bao gồm cả Phong Nguyệt Lâu?"
“Điện hạ muốn, cứ việc lấy.” Thân Đồ Xuyên rất hào phóng.
Quý Thính lập tức động tâm, có kiếm được tiền hay không không quan trọng, nhưng chỗ thanh lâu này lui tới đều là người quyền quý, nếu dùng để thu thập tình báo, e rằng toàn bộ kinh đô đều sẽ nằm trong tay nàng.
Nàng nhìn Thân Đồ Xuyên, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, lười biếng nói: "Nói thì dễ, thanh lâu này tất cả đều là tai mắt của ngươi, bản cung lấy thì cũng có năng lực làm được gì?"
“Điện hạ muốn làm gì thì làm cái đó.” Thân Đồ Xuyên gỡ diêu kim phượng trên đầu nàng xuống.
Quý Thính liếc nhìn điêu phượng đang được đặt trên bàn: "Vậy thì bản cung sẽ thay thế tất cả những người ở đây."
“Được, chỉ cần điện hạ bằng lòng cho ta vào phủ.” Thân Đồ Xuyên đồng ý không chút do dự.
Quý Thính khẽ cười một tiếng: "Yên tâm đi, trước cuối tháng này, toàn bộ triều Lẫm sẽ biết, ngươi là người