Ngay khi Quý Thính vừa dứt lời, trong ngực thư phòng liền rơi vào im lặng.
Không biết đã qua bao lâu, Quý Văn một lời khó nói hết: "Tại sao ngươi vì muốn không có lỗi với hai người, liền nghĩ tới chuyện tuyển phò mã?"
“Đúng vậy, không được sao?” Quý Thính nghiêm túc hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Văn: "... Vậy ngươi có nghĩ tới lần này sẽ đắc tội tới phò mã hay không?"
“Không quan trọng, dù sao cũng không có tình cảm, đắc tội thì đắc tội.” Quý Thính biết rõ điều đó.
Quý Văn: "..." Sao ngay từ ban đầu y không biết, vị hoàng tỷ này của mình ngoại trừ phong lưu lang thang ở bên ngoài, còn… Không có đầu óc như vậy.
"Thần cũng đã nghĩ rồi, muốn tuyển phò mã thì phải chọn người thích hợp, chọn được người để ý tới, Hoàng Thượng cũng có thể yên tâm, mau chóng chọn người.” Quý Thính sớm đã quyết, bây giờ chỉ cần y để ý.
Quý Văn tâm trạng phức tạp: "Việc này trẫm cũng không thể đồng ý, ngươi tự mình chọn đi."
Lọai chuyện thế này chẳng khác nào đẩy ai đó vào hố lửa, y cũng không muốn làm, cố hết sức lấy lòng thì không nói, còn dễ bị người khác gi hận hận, nếu làm chuyện khiến quân thần mất lòng, vô cùng hoang đường.
Quý Thính biết y sẽ không vướng vào loại chuyện rắc rối này, nghe nói muốn tự mình lựa chọn, lập tức mỉm cười trả lời: "Chỉ cần Hoàng Thượng đồng ý hôn sự là được rồi, thần tự chọn người cũng được."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừm, nếu đã chọn được ai, thì liền viết vào sổ, lúc đó trẫm phê chuẩn là được.” Quý Văn lập tức muốn phân rõ giới hạn, y chỉ làm người đồng ý cuối cùng.
Điều Quý Thính muốn nghe thấy nhất chính là y không quản bất cứ chuyện gì, nghe vậy lập tức mỉm cười nói lời cảm tạ, ở lại trong cung dùng bữa rồi mới rời đi.
Phù Vân vẫn luôn đứng đợi ở cửa cung vừa thấy nàng đi ra liền vội vàng tiến lên đón, nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng liền dừng lại, sau đó mặt mày cũng hớn hở: "Điện hạ sao lại vui như vậy?"
“Nhìn thấy Tiểu Phù Vân, có thể không vui được sao?” Quý Thính đang có tâm trạng tốt, vươn tay vỗ đầu chó của Phù Vân, nhưng phát hiện đứa nhỏ gần đây đã lớn rất nhiều nên hơi khó vỗ lên đầu, vì vậy ngược lại liền vỗ vai.
Phù Vân đưa tay ra đỡ nàng: "Xem ra điện hạ thật sự rất vui, có muốn nói chuyện với Phù Vân."
“Nói ra lời này giống như ngày thường ta bắt nạt ngươi không bằng.” Quý Thính liếc xéo y, để y đỡ mình lên xe ngựa.
Phù Vân cũng đi theo lên, sau khi hai người đã yên vị, xe ngựa bắt đầu di chuyển hướng về phía phủ trưởng công chúa.
“Phù Vân vẫn không biết tại sao điện hạ lại vui vẻ?” Phù Vân rót một chén nước ấm dâng lên.
Quý Thính uống hai ngụm, làm ướt cổ họng trước rồi mới nói: " Cũng không phải chuyện lớn, chỉ là Hoàng Thượng vì ta tứ hôn mà thôn."
"Cái gì?"
"Tứ hôn?"
Quý Thính nhất thời không nói nên lời, sau đó đá vào tấm ván gỗ dưới chân: "Ngươi mau vào cho ta!"
Vừa dứt lời, Chử Yến liền lách mình vào trong xe ngựa, Quý Thính liếc xéo hắn ta: "Hôm nay bản cung này kêu ngươi đem tầng phía dưới hủy đi, ngươi còn trốn ở dưới đó."
“Hoàng Thượng chuẩn bị tuyển phò mã sao?” Chử Yến nghiêm túc hỏi.
Phù Vân cũng trở nên nghiêm túc: "Hoàng Thượng vì sao đột nhiên muốn tứ hôn cho điện hạ?"
“Chuyện bình thường mà sao lại ầm ĩ thế này?” Quý Thính bật cười.
Phù Vân không vui: "Bình thường, điện hạ còn nhỏ, sao có thể nói chuyện nghị thân nhanh như vậy?"
“... Ta cũng đã hai mươi, nữ tử bình thường mười mấy tuổi đã sinh hai con rồi.” Quý Thính nhìn y không nói nên lời.
Phù Vân đối với vấn đề này khá cố chấp: "Điện hạ là trưởng công chúa quyền thế nhất triều Lẫm, sao có thể đem ra so sánh với nữ tử bình thường?"
“Mặc kệ có thể so sánh hay không, ý của Hoàng Thượng đã quyết định, ta không thể từ chối.” Quý Thính ỷ vào việc bọn họ không có biện pháp trực tiếp hỏi Quý Văn, tùy ý nói hươu nói vượn.
Phù Vân trông dáng vẻ của nàng không có vẻ gì là khó xử, nhưng nghĩ lại, hình như vừa rồi nàng nói nàng rất vui vì Hoàng Thượng tứ hôn cho nàng, cho nên ngập ngừng hỏi: "Điện hạ đối với chuyện Hoàng Thượng tứ hôn không có bài xích gì, không biết lần này phò mã người chọn là?"
“Ồ, Hoàng Thượng để ta tự mình chọn, chọn xong hắn sẽ trực tiếp tứ hôn.” Quý Thính thản nhiên nói.
Phù Vân sững sờ một hồi, sau đó quay đầu nhìn Chử Yến, trong mắt đối phương cũng có ý tứ như vậy.
“Ta không đồng ý!” Phù Vân tức giận.
Quý Thính thấy y như vậy đột nhiên làm cho hoảng sợ, đang chuẩn bị lấy điểm tâm lại thu tay về: "Sao lại ngạc nhiên như vậy?"
“Nếu điện hạ chọn Thân Đồ Xuyên, không chỉ Phù Vân sẽ không đồng ý, mà ty chức cùng Mục tiên sinh cũng sẽ không đồng ý.” Chử Yến trưng ra vẻ mặt lạnh lùng.
Quý Thính nhất thời không nói nên lời: "... Ta chưa nói sẽ chọn hắn."
Chử Yến cùng Phù Vân đồng thời nhìn nàng, gần như đem mấy chữ “không thể tin được” viết lên trên mặt.
Quý Thính dở khóc dở cười: "Thật ra ta không định chọn hắn, hiện giờ hắn cũng chỉ là một tiện tịch, chẳng qua cũng là một thân trong sạch, sớm đã không còn là con trai trưởng của Thừa tướng nữa, làm thị phu cũng thôi đi, sao có thể làm phò mã?”
“… Điện hạ thực sự không chọn hắn?” Mặc dù nàng đã đưa ra lý do, Phù Vân vẫn không hoàn toàn tin được.
Quý Thính gật đầu: "Thực sự không chọn."
“Vừa rồi điện hạ sao lại vui vẻ như vậy?” Chử Yến ủ rũ hỏi.
Quý Thính nhếch khóe môi: "Đệ tử quyền quý trong khắp thiên hạ đều tùy ta chọn, chẳng lẽ không đáng để vui sao?"
Phù Vân lập tức bị thuyết phục: "Đúng vậy, hiện giờ thế gia đều trong sạch, điện hạ thích là được."
"Phù Vân vẫn hiểu ta," Quý Thính khen ngợi một câu, quay đầu về phía Chử Yến và nói, "Hai ngày nay ngươi phải vất vả một chút, đem tất cả những công tử quyền quý tuổi từ mười hai đến hai mươi lăm điều tra một lần, ghi chép lại, phải đầy đủ một chút, không được bỏ sót một ai."
“Vâng!” Chử Yến rũ mắt xuống