Vào hạ, thời tiết thay đổi thất thường, một giây trước trời trong nắng đẹp, giây sau trời đã đổ mưa to, nước mưa hắt tung tóe vào trong nhà qua cửa sổ chưa đóng khiến mặt đất ướt nhẹp.
Thân Đồ Xuyên bước xuống giường, chỉ mặc qu.ần lót đi đóng cửa sổ, Quý Thính đắp chăn mỏng, để lộ bả vai ra ngoài, thả lỏng nhìn hắn trong bóng tối.
“Ngươi tránh thị vệ thế nào vậy?” Quý Thính chậm rãi mở miệng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cửa sổ được đóng kỹ, ngăn lại hầu hết tiếng mưa ở bên ngoài, trong phòng ngủ yên tĩnh lại.
Thân Đồ Xuyên vẻ mặt như thường trở lại giường, ôm nàng vào trong lòng: “Lúc trước đến mấy lần, nhớ rõ chỗ bọn họ hay ngồi canh giữ, ban nãy đến cố gắng tránh đi là được.”
“Nói vậy là bổn cung lại phải bố trí lại canh phòng?” Quý Thính khẽ chậc một tiếng. Người này đúng là nhân tài, chẳng trách kiếp trước Quý Văn lại ỷ lại vào hắn như thế, nếu nàng là hoàng đế thì sợ rằng cũng thích thần tử như hắn.
Thân Đồ Xuyên giữ trán nàng: “Thân Đồ cũng là người của điện hạ, điện hạ không cần đề phòng như thế.”
“Không đề phòng để ngươi lẻn vào phòng ngủ của bổn cung như hôm nay nữa hả?” Quý Thính nhướng mày.
Tay Thân Đồ Xuyên vỗ lên bả vai trắng nõn của nàng: “Điện hạ không thích sao?”
“Đương nhiên là không thích.” Quý Thính liếc hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh đối diện với nàng: “Nhưng rõ ràng vừa nãy điện hạ thích mà, còn giục ta...”
“Nói nhăng nói quậy nữa thì bổn cung sẽ dùng gậy đánh ngươi ra ngoài.” Quý Thính lạnh giọng ngắt lời hắn, hai má ửng đỏ trong đêm tối. Không phải xấu hổ, đơn thần là thẹn, Thân Đồ Xuyên đúng là biết cách hầu hạ, nhưng cứ luôn thích chọc nàng khiến nàng tiến thoái lưỡng nan, có mấy lời vô thức thốt ra.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc chốc lát, sau đó giữa bóng tối vang lên tiếng cười trầm nặng của hắn, Quý Thính xấu hổ: “Không cho cười.”
Quả nhiên Thân Đồ Xuyên không cười nữa, trong phòng ngủ lại rơi vào sự yên tĩnh lần nữa, Quý Thính gối lên cánh tay rắn chắc của hắn, lười biếng nhắm mắt lại ngủ.
Trong màn đêm, Thân Đồ Xuyên đột nhiên lên tiếng: “Điện hạ định bao giờ cho ta vào phủ?”
“Không phải đã nói cuối tháng sẽ cho ngươi biết sao?” Quý Thính thuận miệng nói, nghe kiểu gì cũng thấy qua loa.
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên lạnh lùng, giọng điệu vẫn như thường: “Chỉ cho biết tin chứ không phải trực tiếp vào phủ, đúng không?”
“Chậc, ngươi so đo chi li như vậy làm gì.” Quý Thính không vui.
Cuối cùng giọng Thân Đồ Xuyên cũng dịu xuống: “Thân Đồ chỉ sợ không chờ được tin vào phủ, trái lại thành tin điện hạ thành hôn.”
Quý Thính mở to mắt liếc mắt nhìn hắn, lại nhắm mắt lại: “Có gì đáng sợ? Bổn cung thành hôn và ngươi vào phủ không hề xung đột.”
Bàn tay nắm bả vai nàng của Thân Đồ Xuyên hơi dùng sức: “Vậy là điện hạ thực sự muốn chọn phò mã?”
“Nếu không thì sao? Phủ trưởng công chúa bận rộn lâu như thế chẳng lẽ chỉ để chơi thôi à?” Quý Thính còn chưa nói dứt hẳn, lông may lại cau lên, “Thân Đồ Xuyên, ngươi làm ta đau.”
Thân Đồ Xuyên buông lỏng tay theo bản năng, có chút ánh sáng xuyên qua cửa sổ, quả nhiên trên bả vai này xuất hiện mất dấu tay. Quý Thính cũng nhìn thấy, nhất thời không vui: “Ngươi lớn đùng đùng như thế, không biết điều chỉnh sức lực sao hả?”
Nếu là trước kia, Thân Đồ Xuyên sẽ xin lỗi ngay, nhưng hôm nay hắn không những không muốn xin lỗi mà còn muốn để lại dấu vết như thế trên mỗi tấc da thịt của nàng.
Quý Thính nhạy cảm nhận ra tia nguy hiểm, bỗng dịu giọng: “Thôi, hôm nay nể tình ngươi hầu hạ tốt, không so đo với ngươi nữa.”
“Phò mã mà điện hạ chọn có biết hầu hạ như ta không?” Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt hỏi, “Nếu chọn từ hàng ngàn hàng vạn người mà lại chọn ra một kẻ không có khả năng thì chẳng phải đi sẽ rất buồn sao?”
Quý Thính cong khóe môi lên: “Không cần ngươi quan tâm chuyện này, trước đại hôn sẽ cử cung nữ đi sống thử, sao có thể chọn một người không thể làm chuyện đó được?”
“Vậy thì phò mã đã bị nữ nhân khác dùng trước rồi, thân thể không trong sạch xứng với điện hạ sao?” Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên càng ngày càng lạnh nhạt.
Quý Thính xì khẽ một tiếng: “Chuyện cười, lấy chuyện đó để kết luận người ta trong sạch hay không, chẳng phải bổn cung càng mục nát sao?”
“Điện hạ là người sạch sẽ nhất trần đời, người khác nào sánh với điện hạ được?” Thân Đồ Xuyên hỏi ngược lại.
Quý Thính cạn lời liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi đúng là khéo ăn nói.”
“Trong lòng Thân Đồ nghĩ như vậy.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính không coi lời hắn đáng vào đâu, cười gượng một tiếng rồi nhắm mắt lại lần nữa, đêm nay nàng quá phóng túng rồi, lúc này cả thể xác và tinh thần đều mệt, thực sự không muốn nói chuyện nhiều.
Thân Đồ Xuyên cũng không nói nữa, bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt giống như thú hoang phóng ra sự công kích.
Quý Thính vô thức nhíu mày lại, mở mắt ra, sau đó đột nhiên không kịp chuẩn bị chạm phải mắt hắn. Nàng bỗng trầm ngâm, lặng lẽ rời khỏi lồng ngực hắn, cuốn chăn mỏng ngồi dậy, im lặng một lúc rồi lạnh nhạt nói: “Ta nghe tiếng mưa ngớt rồi, ngươi nhân lúc này mau đi về đi.”
“"Điện hạ muốn đuổi ta đi?” Thân Đồ Xuyên trầm giọng hỏi.
Quý Thính mím môi: “Không phải đuổi ngươi, nhưng ngươi cần phải đi, ở lại cũng không làm gì, không đúng sao?” Ánh mắt người này cứ như muốn ăn thịt người vậy, sao nàng có thể ngủ yên bên cạnh hắn được.
“Thân Đồ có thể tiếp tục hầu hạ điện hạ.” Thân Đồ Xuyên mở miệng.
Quý Thính từ chối ngay tắp lự: “Không cần, bổn cung mệt rồi.”
Hai tay Thân Đồ Xuyên dần siết chặt lại, trên cánh tay nổi rõ gân xanh, hắn im lặng một lát, đột nhiên thả lỏng tay ra, sau lưng cũng không còn thẳng tắp như trước: “Nếu điện hạ không muốn giữ ta lại thì ta đi trước.”
Hắn nói xong thì lặng lẽ mặt đồ vào, đi thẳng ra cửa, lúc sắp tới khung cửa lại nghe người phụ nữ phía sau chậm rãi nói: “Mấy ngày tới phủ trưởng công chúa sẽ rất bận bịu, nếu ngươi không có chuyện gì thì không cần đến làm loạn thêm.”
Trong mắt Thân Đồ Xuyên như có tảng băng vạn năm, hắn im lặng một lát rồi lạnh nhạt nói: “Vâng.”
Thính nhìn theo hắn biến mất giữa màn