Quý Thính trở về phủ, không vội đi tìm cy ngay mà bảo nhà bếp làm gần mười loại bánh ngọt nóng hổi rồi theo nàng đi tìm hắn ta.
Biệt viện của cy không có hộ vệ, cũng không có đầy tớ hầu hạ ở cạnh, bao nhiêu năm qua chỉ có một mình hắn ta ở đây, bây giờ hắn ta đang ở trong phòng ngủ đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, trong viện chẳng còn bóng dáng người nào hết.
Quý Thính bảo người đặt bánh ngọt lên bàn đá ở sân, xếp đầy cả một bàn rồi mới đi tới cửa phòng ngủ của hắn ta gõ mấy cái: “Ra đây.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong phòng yên lặng trong nháy mắt, sau đó tiếng cy vang lên: “Ty chức còn đang đóng cửa suy nghẫm lỗi lầm, không thể ra ngoài.”
“Sao hả, còn ngang ngạnh giằng co mãi với ta nữa à?” Quý Thính tức đến mức bật cười: “ta đếm ba tiếng, nếu đếm xong mà ngươi còn chưa ra thì tự gánh hậu quả, ba...”
Vừa mới đếm được một tiếng, cửa phòng đã phát ra tiếng kẽo kẹt, cy lạnh mặt xuất hiện tại cửa. Quý Thính tức giận liếc hắn ta một cái, quay người đến ngồi ở đình viện: “Tới đây cho ta.”
Cy nhíu mày lại, tuy không tình nguyện lắm nhưng vẫn nghe lời đi tới.
“Ăn.” Quý Thính chỉ nói một chữ.
Cy cúi đầu: “Không ăn.”
“Vì sao không ăn?” Quý Thính trừng mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cy im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Ty chức khiến điện hạ mất hứng, không xứng ăn cơm.”
“Nhưng nếu ngươi không ăn thì càng khiến ta mất vui.” Quý Thính lập tức phản bác.
Cy mím môi, không nói gì nữa. Quý Thính nhìn hắn ta chốc lát, thấy hắn ta không định ăn thì dứt khoát không khuyên nữa, ngồi thẳng người dậy, cầm một miếng bánh dạt dẻ lên chậm rãi ăn, vừa ăn vừa đánh giá: “Quả nhiên bánh ngọt vừa ra lo và bánh bị nguội là hai vị hoàn toàn khác biệt, bây giờ nóng hổi, ăn dẻo mềm hơn.”
Yết hầu cy hơi giật.
Quý Thính ăn bánh hạt dẻ xong thì vươn tay về phía bánh nhân táo: “Thơm ngọt ngon miệng, cắn một miếng là vương hương mãi, lần này nhà bếp mua được táo không tệ, làm ra cái bánh rất giòn xốp, càng ăn càng thấy ngon.”
Cái bụng của cy vang lên tiếng ùng ục, hắn ta nghiêng đầu sang chỗ khác với khuôn mặt không cảm xúc.
Quý Thính làm như không nghe thấy, tâm trạng không tệ, cầm một miếng bánh gạo cuộn bột đậu: “Ơ, còn chưa bị nguội, đúng là quá ư là mềm, không biết ăn vào có mềm hơn không...”
“Điện hạ, người có thể về viện của mình rồi ăn.” Cuối cùng cy không nhịn được nữa, cắt ngang lời nàng.
Quý Thính liếc mắt nhìn hắn ta: “Cả phủ trưởng công chúa này đều là của ta, đương nhiên chỗ này cũng là viện của ta.”
“Vậy người cứ ăn từ từ, ta qua lại hối lỗi tiếp.” Cy nói xong thì quay người rời đi.
Quý Thính thong thả đặt đũa xuống: “Bây giờ ngươi tức giận như thế này cũng chỉ vì cảm thấy hôm qua ta chưa giúp ngươi, vì thế mới hơi đau lòng mà thôi.”
Cy đột nhiên dừng bước.
“Còn chưa nói đến việc ngươi dẫn người đi khiêu khích trước, nói lật trời cũng là ngươi không có lý lẽ, chỉ riêng việc ngươi cứa rách mặt hắn, có thể là chuyện to tát nhưng cũng có thể là chuyện nhỏ nhặt, nếu hắn muốn so đo với ngươi thì sợ là ngươi chẳng chịu nổi.” Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn ta.
Cy mím môi: “Ty chức không sợ.”
“Nhưng bổn cung sợ.” Giọng Quý Thính dịu đi: “Ngươi không sợ nhưng ngươi chưa hề nghĩ đến việc, ngộ nhỡ hoàng thượng đánh ngươi thành tàn phế, sau này không thể bảo vệ bổn cung, vậy bổn cung phải tìm ai thay thế vị trí của ngươi?”
“Cao thủ ở phủ trưởng công chúa như cây trong rừng, điện hạ còn sợ không có ai thay thế được vị trí của ty chức?” cy không vui nói, cuối cùng cũng bộc lộ ra một phần cảm xúc không tốt.
Trong mắt Quý Thính lóe lên ý cười, dịu giọng lại: “Tìm người thay thế vị trí của ngươi đúng là không khó, nhưng ngươi có thể bảo đảm hắn sẽ không bị vàng bạc châu báu của người ngoài che mờ con mắt, hắn sẽ không làm ra chuyện trái với lương tâm, sẽ không vứt bỏ ta trong lúc nguy cấp?”
Nàng hỏi ba câu liên tiếp, cy không nói gì được, hắn ta hiểu rõ lòng người phức tạp nhường nào, đương nhiên cũng biết câu hỏi của Quý Thính là vấn đề vô cùng thiết thực.
Quý Thính thấy nét mặt hắn ta hơi thay đổi thì biết hắn ta bị thuyết phục, bả vai bỗng thả lỏng xuống. Nàng biết nếu như muốn khuyên đám người cy thì không thể xuất phát từ góc nhìn của bọn họ, chỉ khi chuyện liên quan tới nàng thì bọn họ mới dễ thay đổi suy nghĩ.
“Lại đây, không ăn bánh ngọt thì sẽ nguội mất đó.” Quý Thính cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn ta.
Cy khựng người chốc lát, nhất thời không chịu nhúc nhích.
Quý Thính nhướng mày: “Sao hả, vẫn không chịu ăn?”
“...Ta muốn có thêm một bát nước ngọt nữa.” Cy khó chịu nói.
Quý Thính nhịn cười, liếc nhìn nha hoàn bên cạnh, nha hoàn lập tức chạy đi báo với nhà bếp. Quý Thính ngồi cùng cy ăn bánh ngọt, thấy thời gian cũng kha khá rồi thì đứng lên: “Muốn ngươi đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm nhưng không cần phải nhốt mình trong phòng mãi, nếu nhốt suốt mười ngày rồi võ công tụt lùi thì phải làm sao, đến lúc đó chẳng phải người thua thiệt là bổn cung hả, từ hôm nay ngươi cứ luyện tập ở viện mình như trước, chỉ cần không ra khỏi cửa là được.”
“Vâng, điện hạ.” Cy đáp lời.
Quý Thính an ủi xong, định đi về biệt viện nhưng thấy sắp đến trưa mất rồi.
“Điện hạ không nên đi nữa thì hơn, đã là giờ này rồi, chắc Thân Đồ Xuyên đã dùng bữa xong rồi.” Phù Vân khuyên bảo.
Quý Thính hơi do dự rồi lắc đầu: “Đi, hắn là người thẳng thắn, nếu không đi thì e là hắn sẽ chờ đến ngày hôm sau.”
“....Thế thì đúng là cố chấp.” Phù Vân trào phúng một câu.
Quý Thính mỉm cười, bảo y đi chuẩn bị xe ngựa, trước khi đi và trên đường đi bị nhỡ một chút nên lúc đến vừa vặn là giữa trưa, đúng lúc thích hợp để ăn trưa.
“Bổn cung tới muộn rồi.” Quý Thính vội đi vào trong viện, thấy Thân Đồ Xuyên thì khẽ gật đầu, mở miệng ra là lý do, “Đại hôn của ngươi và ta có rất nhiều việc vặt, nhất thời bị lỡ thời gian.”
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng: “Thân Đồ chờ