Quý Thính hậm hực trở về nhà, không đến thiên viện ba ngày liên tiếp, trong khoảng thời gian ấy, Thân Đồ Xuyên bảo người đi mời nàng mấy lần mà nàng làm như không hay biết.
Nhưng chỉ có thể tránh nhất thời chứ không thể trốn cả đời, nàng chưa hết giận, hai người đã phải vào cung gặp vua.
Quý Thính vẫn khoác lên mình bộ cung trang màu đỏ thắm như bình thường, ngồi vào xe ngựa của phủ trưởng công chúa, thấy Phù Vân cũng lên xe ngựa theo thì lên tiếng ngăn lại: “Hôm nay phải gặp không ít người trong cung, có rất nhiều quan chức ở đó, không thiếu người nói chuyện đâu, nếu ngươi mà đi theo thì phải ở đó chờ cả một ngày, thôi không cần đi đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không sao đâu điện hạ, trong xe ngựa có đồ ăn, Phù Vân có thể đợi.” Phù Vân vội nói.
Quý Thính cong khóe môi lên: “Ngươi chắc chắn chứ? Chử Yến vẫn còn đang hối lỗi đó, đến lúc ấy ngươi còn chẳng có người nào để cãi nhau nữa, thật sự sẽ không thấy chán sao?”
Phù Vân nghe vậy thì hơi do dự, đắn đo một lúc rồi ngượng ngùng nở nụ cười: “Vậy, vậy thì Phù Vân vẫn nên ở lại phủ thì hơn, đúng lúc có thể giám sát thợ thủ công mới tới làm việc.”
Quý Thính khẽ gật đầu, khép mành xe lại. Xe ngựa đi thẳng tới trước cửa biệt viện phía Nam, Thân Đồ Xuyên đã chờ ở đó từ sớm, hành lễ với xe ngựa: “Điện hạ.”
Quý Thính nghe thấy giọng hắn thì nghĩ đến cái ngày hắn giết nàng tơi bời hoa lá, xì khinh bỉ một tiếng, không đáp lại hắn.
Thân Đồ Xuyên đợi mãi không thấy nàng lên tiếng thì chủ động vén rèm xe đi vào trong xe ngựa, Quý Thính nghiêm mặt liếc hắn một cái, nhìn thấy y phục hắn mặc hôm nay thì hơi khựng lại.
Hôm nay Thân Đồ Xuyên mặc áo khoác ngoài sẫm màu, càng làm nổi bật gương mặt như ngọc, mang mấy phần phong độ như thế gia công tử, nhưng mà... Tại sao hắn lại bắt đầu đeo vàng đeo bạc rồi?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính nhìn thắt lưng nạm vàng ở eo, dây thắt ngọc bội bằng bạc, ngọc quan đính đầy ngọc, đúng là không còn gì để nói. Bản thân hắn mang phong thái xuất trần mới có thể áp chế được những thứ tục tĩu như vàng ngọc, nếu đổi là người khác thì e rằng xấu chết mất.
“Điện hạ.” Thân Đồ Xuyên thấy nàng nhìn chằm chằm mình thì dái tai dần ửng đỏ lên.
Quý Thính im lặng chốt lát: “Vì sao ngươi lại thích mặc kiểu trang phục này?”
“Vì điện hạ thích.” Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính tức đến bật cười: “Bổn cung bảo thích lúc nào? Ngươi mặc thế này, ai không biết còn tưởng rằng ngươi cố ý làm bổn cung mất mặt.”
Thân Đồ Xuyên khựng người lại, lông mày cau có: “Điện hạ lại không thích?”
“....Bổn cung chưa từng thích bao giờ.” Quý Thính cạn lời. Rõ ràng là hắn thích kiểu trang phục này, khăng khăng đổ vấy lên người nàng, đúng là khiến người ta tức giận hơn cả việc giết nàng trên bàn cờ.
Thân Đồ Xuyên trầm ngâm chốc lát, nét mặt có chút lạnh nhạt hơn: “Lúc trước điện hạ đâu có nói với Trương thị lang như thế này.”
“Trương thị lang nào?” Quý Thính hỏi xong thì nhớ ra luôn, hóa ra là quý tử hàn môn, được nàng khen một câu đẹp thì ăn uống thành tên mập - Trương Thành, Trương thị lang. Nhà hắn nghèo khó, mẫu thân hắn sợ hắn vào triều làm quan sẽ khiến mọi người xem thường, thế là lôi vàng bạc tích góp nửa đời ra làm trang sức cho Trương Thành đeo, mong rằng hắn có thêm chút khí thế.
Thật ra mấy thứ trang sức đó vô cùng thô ráp, ở nhà có chút của cải, ngay cả nha hoàn trong phủ cũng không thèm đeo, nhưng Trương Thành hiếu thảo, đeo trên người cả ngày, cũng vì thế mà bị cười nhạo nhiều hơn. Lúc trước nàng không nhìn nổi nữa mới khen hắn hai câu, chặn miệng mấy kẻ gây tổn thương cho người khác.
Nàng không thể tưởng tượng nổi, việc này lại bị Thân Đồ Xuyên ghi nhớ trong lòng, bây giờ còn trở thành lý do để hắn đeo vàng đeo bạc... Đúng là trò cười, kiếp trước hắn đã bắt đầu đeo rồi, chẳng lẽ lúc ấy thích nàng rồi nên mới cố ý đeo thế?
Quý Thính nhìn lướt qua trang sức vàng bạc trên người hắn, trong mắt thoáng qua vẻ xem thường: “Bổn cung chỉ nói Trương thị lang đeo vàng bạc đẹp chứ không bảo ngươi cũng đẹp.”
Thân Đồ Xuyên bình thản: “Có vẻ ta đẹp hơn vị Trương thị lang đó một chút.”
“Nếu hắn là tên mập thì ngươi lấy gì để so với hắn.” Quý Thính cạn lời.
Thân Đồ Xuyên nhíu chặt mày: “Ý của điện hạ là nếu hắn gầy hơn thì đẹp hơn ta?”
“Đúng vậy đó.” Quý Thính nghĩ thầm Trương thị lang vào triều được hai tháng đã bắt đầu béo lên, có ma mới nhớ hắn trông thế nào.
Thân Đồ Xuyên híp mắt lại, sau đó lạnh nhạt nói: “Không ngờ tài đánh cờ của điện hạ đã chẳng ra sao rồi mà ánh mắt cũng y hệt.”
Quý Thính: “...”
Lời này đúng là đâm thẳng vào trái tim người ta, Quý Thính vốn đang nổi nóng, chỉ vì tạm thời nói chuyện phiếm nên quên mất, không ngờ hắn còn dám nhắc đến. Không chỉ bỗng nhiên nhắc đến còn cố ý xỉ nhục nàng, đúng là.... hừ.
Quý Thính lạnh mặt không nói chuyện với hắn nữa, Thân Đồ Xuyên cũng trầm ngâm không nói gì, đanh mặt tháo ngọc bội xuống, dứt trang sức ở đai thắt lưng đi, lấy luôn cả ngọc quan xuống, vừa bỏ mấy thứ ngổn ngang ấy đi, bộ y phục vốn được cắt may vừa vặn trở nên cao quý chỉ trong nháy mắt.
Quý Thính ngắm hắn một lát, hừ nhẹ một tiếng, coi đó là sự xem thường của mình.
Suốt dọc đường hai người không nói gì cả, đi thẳng đến cửa cung, Thân Đồ Xuyên xuống xe ngựa trước, sau đó vươn tay ra với nàng ngay trước mặt cấm vệ quân.
Quý Thính không thể nhìn thẳng, nhưng nghĩ đây là hoàng cung, khắp nơi đều là tai mắt ngầm của hoàng thượng nên nàng vẫn nể tình mà vươn tay ra.
Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi cong lên, đỡ nàng xuống xe ngựa rồi cùng nàng đi vào trong cung. Ban nãy im lặng suốt đoạn đường, cơn tức giận của hắn đã tiêu tan gần hết, nhìn sang gương mặt lạnh tanh của Quý Thính, hắn nhỏ giọng nói: “Vừa nãy