Công Chúa Thành Vương Phi

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Nghe nói Lung Nguyệt té xỉu, gương mặt Bùi Nguyên Tu trắng bệch, cũng bất chấp trong thư phòng còn các quan viên Bắc Cương, mạnh mẽ đứng dậy chạy ra ngoài, thẳng hướng lương đình Kính Hồ trong Vương phủ.

Bùi Thiểu đuổi ở phía sau vội vàng hô lớn: “Gia! Vương gia! Vương phi đã được đưa về Bích Thương viện!”

Bùi Nguyên Tu nghe thấy, thân thể thoáng khựng lại một chút, nghiêng người chạy về Bích Thương viện.

Đáng thương cho Bùi Thiểu cắm đầu cắm cổ chạy mà đâm đầu thẳng vào một gốc hoa quế.

Hoa quế nhất thời như mưa rụng xuống, đẹp như một bức tranh, đáng tiếc lại không có lấy một người thưởng thức.

Bùi Thiểu vừa ôm trán vừa tiếp tục thục mạng chạy theo.

“Gia! Ngài đừng nóng vội, Anh Lạc cô cô đã đi gọi y nữ, Thái y từ trong Kinh đến cũng đang…”Bùi Thiểu ngay cả một câu còn nói không hết được.

Bùi Nguyên Tu lại vô tâm nghe hắn nói.

Vừa bước vào Noãn các đã thấy Lung Nguyệt tỉnh lại,


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện