Công Chúa Thành Vương Phi

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Còn không phải nghe nói ngài có thai, trước đó còn té xỉu, chúng nô tì phải tới xem mới yên tâm được.” Địch Thúy đưa tay ôm Bùi Đức Văn vào lòng.

“Các ngươi có lòng.” Lung Nguyệt cười, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại nói: “ Dặn Tẩy Bích đừng có qua đây, thân mình nặng nề như vậy. Ta biết trong lòng các ngươi lo lắng cho ta là đủ rồi.”

“Vâng. Để nô tì phân phó người đi nói với nàng.”

Lung Nguyệt tán gẫu cùng với Địch Thúy và Hoán Ngọc vài câu, Thạch Lựu bẩm: “Trương gia bà tử có việc tìm Hoán Ngọc tỷ tỷ, nên quay về làm việc thôi.”

“Ôi nhìn người bận rộn của chúng ta này.” Lung Nguyệt cười nói: “ Thực trách không được các ngươi mà. Được rồi, hiểu được tấm lòng của các ngươi rồi. Đi làm việc đi, để tiểu Văn tiểu Vũ ở lại đây làm bạn với Đình nhi, các ngươi xong việc rồi hẵng đến đón. Chỗ này của ta cũng không thiếu người, Thạch Lựu cũng đang nhàn rỗi, còn có hai ma ma của Đình nhi, cũng đỡ cho các ngươi bận chính sự còn phải trông hai thằng nhóc.”

Địch Thúy, Hoán Ngọc vội vàng cảm tạ, lưu nhi tử lại, còn mình lại tiếp tục bận việc. Trong lòng hai nàng hiểu, ý của chủ tử hẳn muốn bồi dưỡng hai tiểu tử này để sau đi theo tiểu Vương gia, không khỏi cao hứng trong lòng.

Lần hoài thai này của Lung Nguyệt không dễ chịu như lúc mang thai Đình nhi, có thể nói là phi thường chịu tội. Tháng thứ hai bắt đầu ốm nghén, phụ nữ có thai khác không ăn được đồ mặn, còn Lung Nguyệt thì chỉ ăn được cá tôm. Tuy rau dưa có thể ăn được một hai miếng, nhưng những thứ có vị thanh mát như dưa chuột, nàng có thể ăn được một sọt lớn.

Sức ăn như mèo con này của Lung Nguyệt khiến Bùi Nguyên Tu lo sắp hỏng rồi. Khắp Bắc Cương giờ đang treo giải thưởng, ai có thể làm cho Vương phi nuốt trôi cơm, dù có phạm vào tội chém đầu Bùi Nguyên Tu hắn cũng có thể miễn tội.

Tin tức này rất nhanh đã truyền vào trong Kinh. Sau đó các cống phẩm dưa và trái cây cuồn cuộn không ngừng từ Kinh thành xa xôi tới Tĩnh Bắc Vương phủ ở Bắc Cương.

Nữ nhi gia Đại Chiêu hầu như đều sinh lòng đố kị với Lung Nguyệt, khuê nữ được Hoàng Gia sủng ái, còn được gả cho một đức lang quân tốt.

Thai được sáu tháng, cặp đùi thon dài xinh đẹp của nàng đã phù thũng như hai cây củ cải. Chỉ cần lấy ngón tay nhấn thôi đã tạo
thành được một cái hố to, thế nhưng người lại không có mấy lạng thịt. Vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, giờ gầy đến nỗi chỉ thấy hai đôi mắt tròn lung liếng. Bụng lại rất tròn, vừa nhìn đã đoán được thường ngày Lung Nguyệt ăn cơm cung cấp hết cho phần bụng.

“Mẫu thân, mẫu thân, ngoại công để người mang lê tới cho mẫu thân, mẫu thân mau ăn.” Đình nhi người vẫn nhỏ như củ cải, thấy mẫu thân mỹ nhân nhà mình ốm yếu như vậy cũng học cha bé đau lòng mẫu thân.

“Mẫu thân cảm ơn đình nhi.” Lung Nguyệt cười nhận lê từ trong tay bé, trước ánh mắt nóng bỏng của con cắn một miếng.

Nhưng chỉ một miếng lê, nàng mãnh liệt ói hết

Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnh

Tập tin gởi kèm:
Chú thích: Song nha kế


trướctiếp
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
$('head').append('');

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện