Sau cùng chén lưu ly được mua bởi một thương nhân ăn mặc sang trọng với cái giá hai ngàn hai lượng bạc.
Món hàng tiếp theo được trưng bày là cổ họa, người đàn ông trên đài chậm trãi mở bức họa ra, để lộ dáng vẻ thật sự của nó.
Khương Linh ngây ra, trước giờ nàng rất nhạy cảm với tranh vẽ, Đan Thanh nổi tiếng của tiền triều mọi người không nói cũng rõ như chỉ tay, ít nhất có thể vừa nhìn đã nhận ra được.
Nhưng bức họa trước mắt này nàng lại hoàn toàn nhìn không ra rốt cuộc đến từ bàn tay của danh gia nào.
Trong tranh là một người con gái, sở hữu dung nhan tuyệt thế, nhưng lại ăn mặc như con trai, ngòi bút vừa thô vừa mịn, mực đậm ít màu, không họa lên được ý cảnh của nó.
Người đàn ông trên đài nói: “Giá khởi điểm một ngàn hai.
”Một ngàn hai cũng không phải đắc, Khương Linh đang định ra giá thì đã có ai lên tiếng trước: “Mười ngàn hai”Khi nhìn rõ gương mặt của người kia, Mục Nhiên chợt siết chặt bao kiếm trong tay, cánh tay khẽ run rẩy, trong phút chốc hàn quang chợt lóe, đặt nơi cần cổ.
Trong ánh mắt hắn lóe lên sát ý nồng đậm, khớp ngón tay trắng bệch, liều mạng kiềm chế không để mình xông lên đó.
Thì ra trong giấc mơ, người trong lòng của công chúa, là hắn ta.
Trường kiếm xẹt qua cổ Trần Cao Khác, mặc dù nó chỉ lộ ra một chút hàn quang, nhưng cũng đủ để lấy mạng hắn.
Hắn đứng yên một chỗ, thân thái tự nhiên nhìn qua đây, nụ cười nơi cánh môi như ẩn như hiện: "Đây là ý gì? Kỳ trân dị bảo, người có duyên đều biết cả, trừ phi quầy trữ vật đột nhiên đổi quy định?"Sự việc chỉ xảy ra trong tích tắc, người đàn ông trên sân chưa kịp phản ứng, sau khi định thần lại thì đám cường giả xung quanh đã hung hãn bao vây hắn.
Hàng trữ vật được xây dựng ở kinh thành hơn trăm năm, chưa từng có ai dám gây sự ở đây, cũng không ai biết cây đại thụ mà họ dựa vào, rốt cuộc là vị danh gia quyền quý nào nữa.
Ánh mắt của đám trang hán nhìn bọn họ cực kỳ khó chịu, Khương Linh khẽ nhướng mày, sau khi nhìn lướt qua thanh kiếm đang nằm trên cổ của Trần Cao Khác, một nụ cười mê người chợt lóe lên trong mắt nàng.
Mục Diễn quả thật là hiểu ý nàng nhất.
“Mục Diễn, cất kiếm đi, đừng làm người ta sợ.
” Khương Linh nói một cách thản nhiên, cũng mặc kệ Mục Diễn rốt cuộc có cất kiếm lại hay không, rồi chậm rãi xoay người đi.
Đôi mắt của Mục Diễn vẫn không ngừng toát ra hàn ý, đốt ngón tay siết chặt trên vỏ kiếm cũng trắng toát, hắn muốn nhanh chóng giải quyết Trần Cao Khác, để tất cả trong giấc mơ này đều không có cơ hội xảy ra, nhưng hắn cũng hiểu rõ, như thế sẽ mang lại rất nhiều phiền phức cho công chúa.
Trần gia nắm giữ binh quyền nhiều năm, quan hệ với các bên đều phức tạp, liên quan rất nhiều, ngay cả Minh Chiêu Đế cũng không dám nhúng tay vào, chứ đừng nhắc tới một công chúa không có thực quyền.
Hình ảnh hiện lên trong đầu càng lúc càng nhiều, càng lúc càng rõ ràng, từng gương mặt không ngừng chồng khít lên nhau, khiến Mục Diễn không thể không suy nghĩ lại rốt cuộc là một giống mơ, hay là sự thật đã diễn ra.
Lòng bàn tay hơi dùng lực một chút, nửa thanh trường kiếm lộ ra ngoài cũng ngoan ngoãn khép lại vào vỏ, Mục Diễn đứng nghiêm bên cạnh Khương Linh, ánh mắt vẫn toát ra vẻ lạnh lùng.
“Nhị ca.
” Khương Linh vươn tay cẩn