Ánh mắt của Mục Diễn bỗng chốc trở nên dịu dàng, trong lòng xao động không yên cũng dần dần bình tĩnh lại, ít ra hiện giờ, người mà công chúa ghét nhất chính là Trần Cao Khác.
Giống như được dội thẳng một tràng đạo lý vững chắc, Mục Diễn tiến lên một bước, lại gần Khương Linh thêm một chút, chăm chăm bảo vệ nàng ở bên mình, ngăn chặn mọi ánh mắt xung quanh đang đổ dồn tới.
Đại Chu bây giờ chỉ có hai vị hoàng tử và một vị công chúa, không phải sống lâu trong thâm cung thì là ít khi truyền tin ra ngoài, cho nên bách tín trong kinh thành hiếm mà được gặp, đột nhiên nghe thấy gọi công chúa và điện hạ cũng khó tránh khỏi hiếu kỳ.
Trần Cao Khác mất mặt trước mọi người, trong lòng vừa bực vừa giận, thấy Khương Yến không chút động lòng, nén cơn giận nói: "Gia phụ Trần Lan là đại tướng quân trong triều.
"Khương Linh gật đầu một cái xem như đáp lại, ánh mắt vẫn rơi vào bức tranh cổ, nàng luôn cảm thấy bức tranh có chút quen thuộc, lúc này Khương Yến đã đưa ra hai vạn lượng bạc, xung quanh cũng không còn bất cứ động tĩnh nào nữa.
Đối với một bức họa tự mà nói, cho dù là họa sĩ nổi tiếng, giá cả cũng rất cao, Khương Yến thân là hoàng tử, số ngân lượng lấy ra hiện giờ cũng chỉ có như thế, những món quà ngự ban hay đồ vật trong cung khác cho dù có đắt thế nào đi nữa cũng không thể lấy ra tiêu thụ được.
Hắn nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Khương Linh, trong mắt hiện lên một tia áy náy khó mà che giấu, hắn có thể làm cho nàng cũng chỉ được nhiêu đó.
"Bốn vạn lượng!"Giọng nói của Trần Cao Khác đột nhiên vang lên, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Khương Yến, nắm đấm giấu dưới góc tay áo rộng bất giác siết chặt, cảm xúc trong mắt càng thêm phức tạp, có mong đợi, có căng thẳng, cũng có hứng thú.
Lần này chắc người đó sẽ nhìn hắn rồi nhỉ? Hai vạn lượng bạc gần như là cực hạn mà Khương Yến có thể đưa ra, một hoàng tử chưa từng mở phủ tuyệt đối sẽ không thể có nhiều hơn được.
Chỉ cần hắn mở miệng, ngân lượng cũng được, tranh họa cũng được, Trần Cao Khác hắn đều có thể dùng hai tay dâng lên.
Nhưng cảnh tượng trong trí tưởng tượng của hắn đã không xảy ra, Khương Yến nghe được lời của hắn thì bỗng dưng sững sờ, sau đó lấy yêu bài ở lưng ra, vứt một cái “cạch” lên mặt bàn.
"Năm vạn lượng.
"Trần Cao Khác tức đến phát run, lửa giận trong mắt bốc lên hừng hực, chỉ vì một bức họa như thế này, chỉ vì một người được gọi là muội muội, mà hắn ta thà bỏ ra tất cả sao? Tại sao hắn ta lại không hiểu, hắn làm tất cả là vì hắn ta chứ!“Nhị điện hạ, hàng trữ vật trước giờ không dùng vật đổi vật, càng không nhận thế chấp, nếu không đủ hiện kim, giao dịch sẽ không thành công.
” Trần Cao Khác siết chặt nắm đấm, nhưng trên mặt lại khẽ mỉm cười, sau đó nhìn về phía Khương Linh bằng ánh mắt dịu dàng: "Hành động của Cao Khác khiến nhị điện hạ và công chúa hiểu lầm rồi.
""Từ lần trước sau khi đã làm kinh động đến công chúa ở thượng thư phòng, Cao Khác vẫn luôn cảm thấy có lỗi, nghe nói công chúa thích tranh vẽ, nên đặc biệt muốn tặng bức tranh này cho công chúa, mong nhị điện hạ đừng tính toán với Cao Khác.
"Lời này của hắn cũng có thể coi là chân thành, trên mặt mang theo ý cười, ai trông thấy cũng tưởng là một vị quân tử