Lời nói của Trác Quân làm cho không khí náo nhiệt hơn hẳn, ai cũng ngắm ngầm trở thành người đứng đầu trong buổi săn.
Bảo bối đã dân tận tay thì bọn họ ngu gì mà không nhận.
“Hoàng huynh, huynh nghĩ xem điện hạ tỷ tỷ có tham gia không?” Ly Nguyệt tò mò nhìn Lý Khanh hỏi.
“Nếu muội muốn biết thì tự đi mà hỏi nàng ấy đi, hỏi ta làm gì? Ta làm sao mà biết được” Lý Khanh đưa mắt nhìn nàng nói.
Nhưng mà cái hình ảnh đập vào mắt hắn chính là nàng cùng Chu Tuấn đang kề vai nói gì đó, hắn nhìn mà phát quạo thật đấy nàng suốt ngày cứ thân thiết với tên đấy, bộ nàng không nhìn ra tên đó có “ý đồ bất chính” với nàng à!?
Nàng với Chu Tuấn chỉ nói chuyển bình thường hơn nữa cả hai đều giữ khoảng cách với nhau, vậy mà rơi vào mắt Lý Khanh thì lại trở thành vai kề vai, thật không thể hiểu nổi.
“ Điện hạ có mang Bạch Ưng đến đây không?” Chu Tuấn tò mò hỏi.
“ Đừng nhắc đến nó nữa, từ hôm kia đến giờ ta còn chưa thấy được nó.
Tới bửa ăn còn không thèm bay về ăn không biết giờ này nó đang tung hoành phương trời nào nữa” nàng chán nãn nói, trong đó có chút tức giận cái con Bạch Ưng "bội bạc".
Chu Tuấn và nàng vừa nhắc đến nó thì đã nghe tiếng kiêu của nó vang vọng cả bầu trời.
Tiếng kêu khá lớn cộng với việc nó đang trên không nên tiếng kêu khá là vang vọng.
Đám xứ thần khi nghe thấy thì khá hoang mang đưa mắt nhìn lên bầu trời, chỉ thấy con chim màu trắng bay lòng vong trên đấy.
Trác Duệ quay sang nàng hỏi "Bạch Ưng của muội có phải là bị điên rồi hay không? hay là nó đang muốn chứng minh bản thân cho đám người xứ thần nhìn thấy?!"
Câu hỏi này nàng không biết trả lời như nào cho hợp lý "Huynh hỏi muội làm gì? sao không hỏi nó đi, để nó nói cho huynh nghe nó muốn làm cái trò gì"
"Thôi thôi, muội bớt đùa.
Muội làm như nó là con vẹt không bằng, thông minh thì thông minh thật đấy còn nói chuyện thì thôi đợi nó tiếng hóa thêm cái đã rồi tính" Trác Duệ biểu môi nói.
Lời Trác Duệ vừa nói xong thì Bạch Ưng đã lao xuống hướng thẳng về hắn, nó lao nhanh như muỗi tên được phóng ra.
Trong tình cảnh này Trác Duệ giống như con mồi còn Bạch Ưng chính là kẻ săn mồi chuẩn bị vồ lấy con mồi của mình.
Vận tốc của Bạch Ưng lúc này vô cùng nhanh, làm cho đám xứ thần giật mình.
Đám thị vệ sao lưng phản ứng với tình huống này vội vàng rút kiếm ra.
"Các ngươi mà làm nó bị thương, thì cũng nên chuẩn bị sẵng tâm lý chịu phạt là vừa" Trác Duệ tốt bụng lên tiếng nhắc nhỡ bọn họ đễ tránh cho bọn họ phạm sai lầm không đáng có.
Đám thị vệ nghe thế thì chần chừ khó hiểu mà nhìn nhau, kiếm cũng bị hạ xuống bọn họ chần chư không biết bản thân có nên hạ kiếm hạ không.
Nếu hạ kiếm thì bọn họ sẻ chịu phạt, mà không hiểu lý do còn nếu không hạ kiếm thì vương gia của bọn họ sẻ bị thương, như vậy bọn họ cũng sẻ bị phạt bởi không bảo vệ được chủ tử.
Bọn họ không còn thời gian để suy nghĩ nữa bởi Bạch Ưng đã đến rất gần Trác Duệ.
Bọn họ đã có thể tưởng tượng ra được cảnh vương gia nhà mình bị tấn công.
Nhưng mà thực thế thì hoàng toàn khác xa những gì bọn họ nghĩ, chủ tử của bọn họ không hề bị tấn công.
Bạch Ưng ấy lao đến đứng trên chiếc bàn đối diện Trác Duệ, nó trừng to mắt nhìn Trác Duệ giống như là đang giận dỗi vị lúc nãy đã bảo nó cần tiếng hóa thêm.
Đám xứ thần nhìn thấy thì ngạc nhiên, lần đầu tiên bọn họ thấy con chim toàn thân trắng như thế, hơn nữa biểu cảm của nó lúc này rất là lạ.
Bên này Trác Duệ thấy nó trừng mắt với mình như thế hắn cũng không ngần ngại mà trừng lại hơn nữa còn lên tiếng "Ngươi trừng ta làm gì, bộ ta có nói sai cái gì