Trác Quân thấy nàng còn ngồi một chổ mà ôm Bạch Ưng nên lên tiếng hỏi “ Muội không đi săn sao?”
“Không vội, cứ để đám người đó vờn cho mấy con thú mệt đi rồi muội vào đó cũng không muộn” nàng lên tiếng thế thôi nhưng không hề ngẫn đầu lên, hiện tại mọi sự chú ý của nàng đều đang tập chung vào con Bạch Ưng ngáo ngơ đang dùi đầu vào lòng nàng.
“Ta thấy muội không đi thì Trác Duệ và Chu Tuấn cũng ngồi một chổ kia kìa”
Nghe thế nàng mới ngẫn đầu lên nhìn quả thật hai người bọn họ vẫn còn ngồi gần nàng thế là nàng vô cùng ngây thơ mà hỏi một câu “sao hai người còn ngồi đây?”
“Đang đợi muội đấy” Trác Duệ nhẹ nhàng mà trả lời.
“Đợi muội làm gì? Đi trước đi, không cần phải đợi đâu cứ đi trước đi lát nữa muội sẻ đi sau”
Nói đến đây nàng cũng quay sang nhìn Chu Tuấn “Không cần đợi ta đâu, ngươi cứ đi trước đi”
“Điện hạ, ta đợi người được mà” Hắn nhanh chóng đáp lời nhưng lời này của hắn chứa tới tận hai ý nghĩa.
Trác Quân ngồi phí trên nghe thấy lời này của Chu Tuấn thì chỉ thở dài.
"Hơizzz, vậy đi thôi!" vừa nói nàng vừa đẩy con Bạch Ưng ngáo ngơ sang một bên rồi đứng dậy.
Bạch Ưng thấy bản thân bị đẩy khỏi người nàng thì vô cùng bất mãng dương đôi mắt đầy dận dỗi về phía nàng nhưng nàng cũng chẳng hề để tâm đ ến nó.
Bọn họ thấy thế cũng đứng dậy, ngựa đã được dắt đến từ sớm Trác Duệ và Chu Tuấn đã leo lên ngựa chỉ còn đợi nàng, nhưng nàng không vội và bước đến chỗ Trác Quân.
Từ vị trí của Trác Duệ chỉ thấy nàng lấy từ thắt eo ra vật gì đấy đưa cho Trác Quân sau đó nói gì đấy, sau đó chỉ nhìn thấy Trác Quân rật nhẹ đầu một cái rồi nàng quay người rời đi.
Đợi đến khi nàng quay lại đó Trác Duệ hắn mới tò mò hỏi nàng "muội đưa cái gì cho huynh ấy vậy?"
Đam Mỹ Hài
"Cũng không có gì đâu, huynh đừng quan tâm đ ến" nàng vừa nói vừa leo lên ngựa.
Thu nhi và Hoa nhi cũng leo lên hai con ngựa bên cạnh.
"Muội thiên vị huynh ấy, cho huynh ấy mà không cho ta" Trác Duệ giận dỗi nói.
"Muội không có thiên vị, thôi được rồi đợi quay về đi muội tặng huynh một cái.
Vậy có được không?" Nàng bất lực mà giải thích.
Trác Duệ nghe thế thì cười hề hề mà chấp thuận, miễng có cho hắn là được rồi, cho cái gì hắn cũng không quan tâm.
Quay lại chổ của Trác Quân lúc này hắn cầm món đồ mà lúc nãy nhìn trầm trầm, hắn nhớ lại những lời nàng nói lúc nãy sao đó nhẹ nhàng mà cầm vật đó đặt vào trong ngực.
Nàng và đám người nhanh tróng vào sâu trong rừng, nhìn vào khung cảnh hiện tại thì chổ này lúc nãy hình như đã bị đám người kia ruồng qua rồi, cây cành gì đều có vết tên bắn qua.
"Chúng ta chia ra đi, nếu theo tình hình này chúng ta mà đi chung thì không có vật để săn đâu!" nàng lên tiếng nói.
"Vậy cũng được, vậy chia ra đi" Trác Duệ vô cùng là tán thành ý kiến nàng.
"Vậy Chu Tuấn, ngươi đi cùng huynh ấy đi" nàng nhìn hắn nói.
" Điện hạ, hay cho ta đi theo ngày có được không?" Hắn nhìn nàng khẩn cầu nói, hắn rất muốn ở cạnh nàng nhưng này lại không muốn cho hắn theo cùng.
"Ngươi đi cùng huynh ấy đi, ta muốn đi một mình" nàng thẳng thừng mà từ chối hắn.
"Vậy, Chu Tuấn đi thôi" Trác Duệ lên tiếng nói.
Nghe thế thì hắn cũng ngoãnh đầu đi cùng với Trác Duệ, hắn rất buồn vì không thể đi cùng nàng.
Đợi khi đám người đó rời đi, Hoa nhi mới tiếng đến hỏi nàng "Sao điện hạ không cho Chu Tuấn đi cùng?"
"Ngươi không cần quan tâm đâu, chuyện này ta tự có dự tính riêng của bản thân"
Nói xong lời này nàng thúc ngựa lao về phía trước Thu nhi và Hoa nhi cũng nhanh tróng mà thúc ngựa mà lao theo sau.
Chạy chưa được bao lâu thì nàng kéo cương cho ngựa dừng lại, nàng vừa thấy mục tiêu ở trước mặt.
Một con nai đang đứng cách đấy không xa, thế là nàng thuận theo tự nhiên hóa kiếp cho con nai trước mặt.
Một tay đưa xuống rút lấy mũi tên một tay cầm lấy cung tên.
Mũi tên và cung tên được chấp vào nhau, dây cung được kéo căng ra một mắt nheo lại mắt còn lại nhìn thẳng mục tiêu đối diện.
Sau khi đã xác định được chính xác, tay nàng nhẹ nhàng buôn ra mũi tên xé gió lao về phía trước, phập một tiếng mũi tên xuyên qua đầu con nai, con nai chưa kịp phản ứng lại tình hình thì đã lăn ngan chết