Không phải đã chết rồi sao?
Tại đại hôn ngày trước, vì không cùng Tào tướng quân thành thân, vì tìm được người nắm giữ miếng ngọc bội kia...
Nàng không phải đã mang theo miếng ngọc bội chết rồi sao?
Đã tới cái thế giới này mấy ngày, nàng cẩn thận suy nghĩ muốn biết rốt cuộc xảy chuyện gì, tất cả đều quỷ dị, không ai có thể lý giải được.
Thời gian ngàn năm, giống như là nàng ngủ, chuyện gì cũng không biết. Tỉnh, tất cả mọi thứ đều thay đổi. Không có phụ hoàng mẫu hậu, Tào tướng quân lớn hơn mình vài tuổi cũng thành bộ xương trắng.
Như vậy ngội bội này? Tô Chỉ nhìn ngọc bội trong tay, thì thào nói "Nguyên nhân là ngươi sao?"
Tương truyền tìm được miếng ngọc bội tương xứng, như vậy, ngươi sẽ gặp được định mệnh của mình. Chẳng lẽ là có thật?
Tô Chỉ tin tưởng chuyện xảy ra trước khi nàng chết chẳng bao lâu, nàng nghi ngờ, là thời điểm nàng cùng Tào tướng quân thành thân. Hiện tại thì sao? Nàng nên tin hay không tin?
Mặc dù nàng là công chúa cao quý, nhưng cuối cùng vẫn là một người phàm. Đồ vật duy nhất trên người còn liên quan đến Đại Doanh chính là miếng ngọc bội này, nếu không phải nó là nguyên nhân, vậy còn những thế lực thần bí nào có thể đưa nàng vượt qua thời gian một ngàn năm?
...
Sáng sớm hôm sau, kim đồng hồ chỉ tám giờ, Qua Lâm mở hai mắt nhìn trần nhà, cô nằm nướng trên giường thật lâu, sau đó nhìn đồng hồ, muốn phát điên.
Chán ghét, thói quen thật là đáng sợ.
Ngày hôm qua rõ ràng nửa đêm mới ngủ, vì cái gì sớm như vậy đã thức, hơn nữa còn rất tỉnh, vì cái gì không ngủ được nữa?
Xoay người ngồi dậy, phát điên dùng tay vò đầu thành cái tổ chim, Qua Lâm híp nửa con mắt, bực bội đi ra phòng khách uống nước. Ai ngờ vừa ra cửa phòng ngủ phụ, Qua Lâm cả người mất bình tĩnh.
Bởi vì trong phòng khách, Tô Chỉ đang ngồi trên sofa xem tạp chí.
Oh my~, cô làm sao lại quên sự tồn tại của nha đầu kia trong nhà, cần phải thích ứng nhanh mới được, nếu không mỗi ngày mỗi bị dọa thì cô không sớm thì muộn cũng mang bệnh tâm thần.
Lấy bình nước khoáng trong tủ lạnh, Qua Lâm uống một hớp, nhìn Tô Chỉ nói "Ngươi có thể hiểu trên tạp chí viết cái gì sao?"
"Hửm?" Tô Chỉ cũng không ngẩng đầu, "Rất đơn giản, vì cái gì không hiểu?"
"Ngươi có thể đọc hiểu?" Qua Lâm vẻ mặt không tin, "Ngươi làm sao có thể hiểu được? Ta xem văn tự Đại Doanh của các ngươi, hoàn toàn không giống văn tự Trung Quốc của chúng ta."
"Văn tự Đại Doanh phức tạp hơn rất nhiều." Tô Chỉ ngẩng đầu, nhướng mày "Nhưng là, bổn cung đọc được những chữ này, ngươi có cái gì bất mãn?"
Qua Lâm lắc đầu, vẻ mặt không cách nào lý giải. Bệnh nghề nghiệp tựa hồ lại tái phát, Qua Lâm vò đầu bức tóc suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý tới lúc này toàn thân Tô Chỉ tản ra hương vị gì đó không biết tên.
Qua Lâm dùng tay vuốt cằm, híp mắt, lẩm bẩm "Không có khả năng ah, làm sao có thể như vậy, không có đạo lý, vì cái gì ngươi có thể hiểu văn tự của ta, mà ta không thể hiểu văn tự của ngươi ah."
"Như thế nào không có đạo lý?" Tô Chỉ nhếch khóe miệng nói "Cái này đương nhiên là có đạo lý."
Dường như đã có đáp án, đã tìm được cứu tinh. Qua Lâm như bắt được vàng, vội hỏi "Đạo lý gì?"
"Đạo lý là..." Tô Chỉ cười cười "vì bản thân ngươi ngu quá."
Grừ...
Cô muốn làm thịt nha đầu kia, cô tuyệt đối muốn làm thịt nha đầu kia.
Khinh người quá đáng, khinh người quá quá quá đáng luôn rồi!
Là ai nói thị khả nhẫn dã, thục bất khả nhẫn dã*? Qua Lâm cô liền nhịn không được rồi! Giơ tay lên thành nắm đấm, ra quyền, hôm nay cô muốn hảo hảo giáo huấn nha đầu kia, cô phải làm cho nha đầu kia biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ, cái gì gọi là trưởng lão vi đại! (Nếu như cái này cũng có thể dễ dàng tha thứ, còn có cái gì không thể tha thứ đây? Ý là tuyệt không thể tha thứ)
...
Chỉ tiếc, công chúa đại nhân là người từ đâu đến? Nhất cử nhất động của tiểu bằng hữu Qua Lâm đã sớm bị Tô Chỉ nhìn thấu, ngay tại lúc cô vừa ra tay, lập rức Tô Chỉ cũng duỗi tay phải bắt lấy cổ tay Qua Lâm, dùng sức xoay tròn.
"Ôi!!" Qua Lâm kêu thảm thiết, giồng như sói tru, "Buông tay buông tay! Gãy rồi gãy rồi!"
"Buông tay?"
Qua Lâm điên cuồng gật đầu.
Tô Chỉ chớp mắt, "Bổn cung đói bụng."
"Được được được." Qua Lâm liên tục gật đầu "Ta đi làm liền, làm liền."
Nghe được đáp án thõa