Hai canh giờ, bốn tiếng...
Còn gì là ăn điểm tâm nữa? Cơm trưa cũng qua luôn rồi!
"Ngươi trở lại cho ta! Ngươi nhanh trở lại cho ta!" Ngươi, xú (xấu) nha đầu chết tiệt, Qua Lâm khóc không ra nước mắt.
Tô Chỉ trở về phòng ngủ, ngủ, phòng khách khôi phục trạng thái yên tĩnh.
Qua Lâm vẫn yên động tác gắp thức ăn, cứng đờ ngồi trên ghế. Trước mắt là bữa sáng ngon miệng, từng đợt mùi hương truyền vào mũi, thế nhưng không được ăn là không được ăn, ahhhh!
Cứ như vậy nhìn chằm chằm đồ ăn trước mắt, Qua Lâm thật sự ngồi đúng bốn tiếng đồng hồ! Bốn tiếng sau, Qua Lâm đau lòng, tuyệt vọng, ý niệm trong lòng càng thêm kiên định.
Đúng vậy, chỉ cần Tô Chỉ còn ở đây một ngày, Qua Lâm cô không thể sống hạnh phúc. Đây là căn hộ của cô, tất cả các vật trong này đều thuộc sở hữu của cô, vì cái gì cô phải chịu đủ loại áp bách? Tuy rằng cô nhát gan, tuy rằng cô sợ chết, nhưng như vậy không có nghĩa là Tô Chỉ có thể ở chỗ này muốn làm gì thì làm! Bây giờ là thời đại gì? Bây giờ là Trung Quốc thế kỷ 21! Bây giờ không phải cổ đại, nàng không còn là công chúa, nàng ở chỗ này giết người là phạm pháp, là sẽ bị bắt!
Cho nên, không phải sợ, không cần sợ!
Qua Lâm tự động viên mình, cô nhất định phải nghĩ biện pháp đuổi xú nha đầu ra khỏi cuộc sống của mình!
"Động chưa?" Tô Chỉ đột nhiên xuất hiện bên cạnh hỏi.
"Ah!" Qua Lâm bị hù trực tiếp nhảy dựng, đợi khi thấy rõ Tô Chỉ, Qua Lâm vỗ trái tim nhỏ bé của mình, mặt tái nhợt lẩm bẩm "Ngươi... ngươi không chơi chết ta, ngươi... ngươi có phải không cam lòng không ah!"
Tô Chỉ cười lạnh một tiếng, "Là đầu óc ngươi ở trên mây, lại đang suy nghĩ âm mưu ngu xuẩn ah."
Bị nói trúng tim đen, mặt Qua Lâm có chút nóng, cô xấu hổ cười cười, vẻ mặt nịnh nọt nói "Ôi công chúa, xem ngài nói, ta có thể có âm mưu gì? Ta là chỉ nhảy nhót trong lòng bàn tay ngài, ngài búng tay một cái là ta chết tươi rồi."
Tô Chỉ hừ lạnh một tiếng, "Cái này là công phu vuốt mông ngựa*." (nịnh nọt; tâng bốc; a dua; bợ đít)
...
Qua Lâm âm thầm cung tay thành nắm đấm, nha đầu chết tiệt này!
Tô Chỉ không để ý tới Qua Lâm, nàng chậm rãi bước đến bên cửa sổ, ngắm nhìn tòa thành phồn vinh, một lát sau, nàng hỏi "Tòa thành này có hồ không?"
"Hồ không có, có biển."
"Biển?" Tô Chỉ quay đầu "Hai cái này có gì khác nhau?"
Qua Lâm vẻ mặt giật mình "Ngươi chưa thấy qua biển?"
Tô Chỉ thực bình tĩnh lắc đầu.
Qua Lâm ngay từ đầu còn không rin, nhưng nghĩ lại, công chúa lừa cô để làm gì. Một lát, trong lòng có điểm đồng tình với vị công chúa này rồi. Nàng là công chúa quyền cao chức trọng, muốn cái gì không có. Nhưng đừng quên rằng, trong thâm cung nội viện, vẫn là thân bất do kỷ. Nhân vật như công chúa, mười sáu năm ở trong hoàn cung, sau mười sáu năm là thân vi nhân phụ*, nào có thời gian nhìn trời nhìn biển ah. (đại khái là trở thành người phụ nữ của gia đình)
"Được rồi." Qua Lâm ngẫm lại nói "Hồ là vùng nước được bao quanh bởi đất liền, thường là nước ngọt, biển là là một vùng nước mặn rộng lớn nối liền với đại dương." Tạm ngưng, Qua Lâm lại nói "Biển rộng mênh mông, xanh thẳm, chỗ xa nhất ngươi thấy là đường chân trời."
"Nghe ngươi nói, nó có vẻ rất đẹp."
Qua Lâm liếc mắt nhìn nàng một cái "Bởi vì ta ta chỉ nói mặt đẹp của nó, mặt không đẹp là nó hoàn toàn có thể giết người vô trong vô hình!" Lời nói thốt lên, Qua Lâm lập tức ý thức được mình nói sai, vội vàng che miệng. Sợ sệt nhìn Tô Chỉ, Qua Lâm phát hiện Tô Chỉ không để lời nói vừa rồi trong lòng, mới yên tâm một chút.
Nhưng kỳ thật, Tô Chỉ nghe thấy lời này, để lời này thật sâu tròng lòng.
Một lát sau, Tô Chỉ đột nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó mở miệng "Lấy ít đồ, bây giờ chúng ta đi biển."
Cái gì?
Cô không nghe lầm chứ? Bây giờ đi biển? Cô còn chưa ăn cơm! Qua Lâm vừa muốn mở miệng ngăn cản, nhưng cửa phòng ngủ đã đóng lại. Được, còn có