"Ta..."
Ta là ai?
Ta là đến trộm mộ. Nhưng ta có thể nói như thế sao?
Ta mới hơn 20 tuổi, đang ở độ tuổi thanh xuân, ta còn chưa muốn chết! Thế nhưng ta phải nói như thế nào đây?
Phút chốc, trong đầu Qua Lâm bách chuyển thiên hồi*. Nhưng giờ này khắc này, chút thông minh trong đầu cô đừng nói là bách chuyển thiên hồi, cho dù là thiên chuyển vạn hồi cũng chống đỡ không nổi! (*hình dung phải xoay sở hết lần này đến lần khác hoặc quá trình diễn biến phức tạp.)
Nữ tử áo trắng nghe Qua Lâm chỉ nói một chữ 'Ta' rồi im lặng, ngữ khí không khỏi càng thêm lạnh "Ngươi rốt cuộc là ai! Nói!".
Qua Lâm run run "Ta... ta là người Trung Quốc."
Vật cứng trên cổ lại thêm một chút lực, Qua Lâm có thể cảm giác được cổ mình bắt đầu đau. Chỉ nghe nàng kia nói "Ta hỏi một lần nữa, rốt cuộc ngươi là ai, lén lút trước mặt bổn cung đến tột cùng có ý đồ gì!"
Thần linh ơi! Bổn cung? Qua Lâm sững sờ, trong đầu lập tức xuất hiện một giả thiết, không phải vậy chứ?! Không phải xuyên không! Không phải xuyên không!
...
Trong bóng tối, nữ tử thấy Qua Lâm vẫn không đáp lời, không khỏi tức giận, kiếm đồng trong tay tăng thêm một phần lực đạo. Qua Lâm cảm thấy cổ đau đồng thời mùi máu tươi thoảng trong không khí, lập tức thầm nghĩ không tốt, nhanh chóng mở miệng "Cái kia... ta thực không lừa ngươi, những gì ta nói đều là thật, ta đích thị là người Trung Quốc, thật sự là công dân Trung Quốc".
"Trung Quốc?" Nàng kia hỏi "Trung Quốc là lãnh thổ nào?".
"Chuyện này ta phải giải thích với ngươi thế nào đây ah." Qua Lâm vò đầu bứt tóc, thừa dịp dịch cổ né thanh kiếm. Tuy vậy, nàng kia cũng không bị Qua Lâm qua mặt, Qua Lâm dời bao nhiêu khoảng cách, thì giây tiếp theo thanh kiếm đẩy sát tới bấy nhiêu. Qua Lâm cuồng thét kêu gào trong lòng, nhưng bề ngoài giả bộ trầm ổn nói, "Ừ thì, nơi chúng ta ở gọi là trái đất, hiện tại toàn cầu có tổng cộng 224 quốc gia vùng miền, tại đây là Trung Quốc thuộc châu Á, trong châu Á có tới 48 quốc gia, đất nước chúng ta là một trong số đó". Nói xong một hơi dài, Qua Lâm cười cười cẩn thận hỏi "Ta nói như vậy, ngài nghe đã hiểu chưa?"
Nữ tử cười lạnh một tiếng, "Ngươi cảm thấy bổn cung không dám giết ngươi?"
"Nữ hiệp tha mạng!" Qua Lâm kêu to, cô nhanh muốn khóc rồi, "Ta nói đều là thật ah, nếu ta nói láo thì để thiên lôi đánh ta ah! Này quả thật là Trung Quốc mà..."
"Ngươi..." Trong bóng tối, thanh âm nữ tử có chút bất đắc dĩ, nàng thật đúng là không nghĩ tới Qua Lâm lại mau nước mắt như vậy ah. "Được rồi, ngươi đừng khóc". Nàng hỏi tiếp, "Ngươi nói cho bổn cung nghe, hiện tại là năm bao nhiêu?".
"Bây giờ là năm 2010".
Nói xong, Qua Lâm cảm thấy thanh kiếm trên cổ khẽ động, sau đó rời xa một ít, Qua Lâm thở phào nhẹ nhỏm. Nhưng chưa được bao lâu, kiếm kia lại lần nữa trở về, hơn nữa lực đạo còn mạnh hơn vừa rồi. Chỉ một thoáng, Qua Lâm liền cảm giác rõ ràng cổ bị cứa đau, hơn nữa có chất lỏng ấm nóng chảy xuống.
Bên tai, thanh âm cực độ ẩn nhẫn, hơn nữa còn hơi run run nói "Ngươi không muốn sống, bổn cung sẽ thành toàn* cho ngươi". (*giúp người đạt thành mục đích)
"Ngừng!!!" Qua Lâm hô to một tiếng, vội vàng run rẩy mở miệng "Ngươi... ngươi đừng giết ta, ta có chứng cớ chứng minh lời ta nói đều là thật!".
Im lặng thật lâu, nàng kia mới hỏi "Chứng cớ gì?"
"Ngươi có biết nơi này là chỗ nào không? Ngươi trước nghe ta nói cho hết đã, đến lúc đó nếu ngươi vẫn không tin thì giết ta cũng không muộn". Qua Lâm hít sâu lại hít sâu, cô thấy nữ tử cả buổi không lên tiếng, mới ổn định tâm tình nói "Nơi đây, gian phòng này là hầm mộ của ngươi, kỳ thật chúng tôi đến đây vì muốn kiếm chút ít bảo bối, khi chúng tôi mở quan tài ra thì thấy ngươi nằm trong đó. Bên cạnh ngươi còn có thi thể một nam nhân, ta đoán đó hẳn là trượng phu của ngươi, nếu ngươi không tin, có thể đi nhìn xem."
...
Tối đen một mảng, bốn phía yên tĩnh quỷ dị, tim Qua Lâm ngày càng hồi hộp, lúc này cô hệt như dê con đang đợi chủ làm thịt. Sinh mệnh cô hoàn toàn phụ thuộc vào tâm tình của bà cô trước mắt này, cái cảm thụ này thật sự không dễ chịu chút nào. Qua Lâm nhắm mắt lại, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, lòng âm thầm cầu nguyện, ta còn chưa muốn chết, ta còn chưa muốn chết.
Không biết cầu nguyện có tác dụng hay không, nhưng rốt cuộc, khi Qua Lâm cảm thấy cô sắp hết chịu nỗi, thanh kiếm đột nhiên rời khỏi cổ. Ngay sau đó, Qua Lâm nghe thấy thanh âm lạnh lùng, "Thắp đèn".
Thắp đèn?!
Ah.. oh...
Qua Lâm gỡ đèn pin mang theo phía sau mông ra, may mắn vì trước đó chỉ dùng của Khương Ngọc nên tiết kiệm được, nếu không hiện tại cô đi chỗ nào tìm đèn cho nữ hiệp này đây?
Run run lấy đèn pin