"Cái gì!!" Khương Ngọc trừng mắt nhìn Qua Lâm, biểu lộ choáng váng nói "Ngươi cho rằng đóng phim hay sao mà đòi xuyên không? Ai lại xuyên không trong quan tài ah!"
Đây quả thật chưa thấy qua chui vô quan tài rồi còn xuyên không, ha ha, nhưng mà... "Nữ nhân kia vừa rồi liên tục nói chuyện với ta, ngươi có thấy cương thi nào biết nói chuyện chưa?" Qua Lâm hỏi.
"Chưa thấy là chưa thấy, nhưng..." Khương Ngọc vẻ mặt kinh hãi, nói không nên lời, nàng nắm chặt tay Tề Vi, nói "Dù sao bất kể như thế nào, nơi này không nên ở lâu, ta nhanh rời khỏi đây."
"Ta cũng muốn đi, nhưng..." Qua Lâm mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ nói "Bà cô kia nói chúng ta phá nhà nàng, không cho chúng ta đi."
"Cái gì?" Khương Ngọc đè nặng ngữ điệu nhỏ giọng "Bắt chẹt người ta sao?"
Bắt chẹt cái quái gì! Vốn chính là chúng ta trộm mộ người ta nha! Qua Lâm đang định đánh Khương Ngọc, bên tai lại đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Nữ hiệp đến rồi!
Mặt Khương Ngọc lại tái xanh rồi, ngược lại vợ nàng tương đối trấn định. Qua Lâm trong lòng khinh thường cái tên nhát như thỏ đế này, nhưng ngoài miệng vẫn cho Khương Ngọc một liều thuốc an thần, "Không có gì đâu, có ta ở đây."
Nói xong hai câu, nữ tử đi đến trước mặt. Qua Lâm, Khương Ngọc cùng Tề Vi ngồi xổm trên mặt đất nhìn lên, nàng kia từ trên cao nhìn xuống ba người, nữ tử tay cầm kiếm đồng chống xuống mặt đất, con ngươi trong veo, muốn có bao nhiêu lạnh lùng có bấy nhiêu, lúc này đừng nói tới Khương Ngọc làm chi, ngay cả Qua Lâm cũng nhịn không được cảm thấy thật quỷ dị.
Ba ngươi đương sững sờ, nữ tử mở miệng trước "Như thế nào?"
Ý thức được mình thất thố, Qua Lâm hắng giọng, hỏi "Như thế nào cái gì?"
"Ngươi cảm thấy là cái gì như thế nào?" Nữ tử nhướng mày.
Đùa sao, cô đương nhiên biết rõ nữ nhân kia nói cái gì như thế nào. Nhưng cô có thể giả vờ không biết hay không? Đang lúc Qua Lâm muốn giả ngu, ánh mắt lại lia đến thanh kiếm vô cùng sắc trong tay nử tữ kia, trên cổ cảm giác đau lại bắt đầu. Qua Lâm mạnh miệng "Ngươi muốn thế nào?"
Khương Ngọc ở bên cạnh không hiểu ra sao, nàng giật giật tay áo Qua Lâm hỏi, "Các ngươi nói cái gì như thế nào ah?"
"Là vấn đề ra khỏi đây đó!" Qua Lâm nhỏ giọng giải thích.
Khương Ngọc lập tức tỉnh ngộ, nàng có chút khiếp đảm, nhìn nữ tử, nói phụ họa "À.. ừ, vậy... ngươi muốn thế nào?"
"Các ngươi phá chỗ của bổn cung, trộm bảo vật, các ngươi cảm thấy nên như thế nào?"
Cô gái này chỉ nói một câu, ngữ khí bình thường, nhưng vô luận là Qua Lâm hay Khương Ngọc Tề Vi đều cảm thấy nồng đậm áp bách, thực sự gọi là khí thế hơn người.
Ba người nhìn nàng, nàng nhìn ba người, đều là vẻ mặt 'không biết làm sao', cuối cùng Khương Ngọc cùng Tề Vi đồng loại nhìn về phía Qua Lâm, Qua Lâm vừa thấy, tức hận không thể nhảy cao ba thước. Trong lòng thầm mắng, cmn, không có tiền đồ! Lão nương đâu phải thần thánh, chuyện gì cũng giải quyết được!
Nhưng vẫn phải giải quyết chuyện này đúng không? Qua Lâm vò đầu bứt tóc, thiệt là tổn thương tế bào não mà.
Trong lúc suy nghĩ, trong đầu Qua Lâm lóe lên ý tưởng, đã có chủ ý. Suy tư có thể thực hiện, Qua Lâm lập tức vui vẻ ra mặt, nàng cười tủm tỉm nói với nữ tử "Vầy đi nữ hiệp, ba người chúng tôi xông vào nơi này, cũng không biết là nhà của ngài, có mạo phạm xin ngài rộng lòng tha thứ. Ngài... ừm... ngài... niệm tình chúng ta lần đầu vi phạm, chúng ta đem đồ vật trả lại cho ngài, ngài đại từ đại bi thả cho chúng tôi đi."
Qua Lâm nói xong còn cười nịnh nọt, Khương Ngọc đứng một bên không vui, thúc cùi chỏ vào Qua Lâm, hai tròng mắt đảo tới đảo lui ý nói không được. Cô biết rõ Khương Ngọc có ý tứ gì, nói đùa gì vậy, ngọc chống phân hủy giá trị liên thành kia, đừng nói là Khương Ngọc, chính cô cũng không chủ động giao ra. Về phần những thứ vàng mã kia, đã có ngọc chống phân hủy, có chúng hay không cũng không còn quan trọng! Chỉ cần các nàng có thể cầm ngọc chống phân hủy bình an rời khỏi nơi này