Hầm rượu này là hầm rượu rất nổi tiếng trong thành phố, chẳng ít người tìm đến đây vì nghe danh tiếng của nó.
Ngoại trừ việc những loại rượu trong hầm rượu này đều là loại độc nhất vô nhị trên thế giới, chế độ phục vụ ở đây cũng thuộc hàng đẳng cấp.
Sau khi mỗi một vị khách làm thủ tục trả phòng, chắc chắn sẽ có người đến quét dọn.
Cũng chính vì thế, chắc chắn sợi dây chuyền này không phải của khách làm rơi.
Nếu như sợi dây chuyền này không phải của anh, thế thì chỉ có thể là của…vệ sĩ nhỏ kia nhỉ?
Ngày hôm qua, người theo anh và Bạch Tố Mai đến hầm rượu này chính là vệ sĩ nhỏ kia.
Nghĩ đến đây, Lệ Đế Minh nắm sợi dây chuyền chặt hơn một chút.
Anh nhét sợi dây chuyền vào trong túi rồi xoay lưng, đi ra ngoài cửa.
Sau khi mở cửa ra, vừa khéo nhìn thấy Cố Chiêu Nghi đang đứng bên ngoài.
Lệ Đế Minh mở cửa đột ngột, suýt nữa đã làm Cố Chiêu Nghi nhảy dựng lên vì hết hồn.
Nhưng thân là vệ sĩ chuyên nghiệp, gương mặt cô không có bất kỳ cảm xúc nào không nên có, chỉ lên tiếng chào hỏi với giọng nói bình đạm: “Lệ tổng.”
“Theo tôi vào đây.” Lệ Đế Minh chỉ nói một câu như thế rồi xoay lưng đi ngược vào phòng.
Đột nhiên cảm giác bất an dậy lên trong phòng Cố Chiêu Nghi, cô cảm thấy Lệ Đế Minh muốn hỏi tội mình.
Nhưng cuối cùng cô vẫn cắn răng đi theo sau Lệ Đế Minh, bước vào trong phòng.
Lệ Đế Minh vừa bước vào trong phòng bèn đứng bên cạnh cửa sổ sát mặt đất.
Ánh sáng chiếu xuyên qua khung cửa sổ, bao phủ trên cơ thể anh, khiến cho anh thêm vài phần thần bí, cũng mang đậm khí chất lạnh lùng xa cách.2078775_2_25,60Cố Chiêu Nghi nhìn bóng lưng của anh, cô cố gắng hỏi một cách bình tĩnh: “Lệ tổng, anh tìm tôi có việc gì thế?”
Lệ Đế Minh chậm rãi quay người lại, nhìn cô với ánh mắt thâm sâu khó dò.
Không thể không nói rằng, bộ dạng nhìn cô chăm chú không nói một lời của anh khiến cho cô sởn cả tóc gáy.
“Lệ tổng…” Một hồi sau, Lệ Đế Minh vẫn còn chưa có ý định lên tiếng, Cố Chiêu Nghi chỉ đành gọi anh lần nữa.
Đợi đến khi Lệ Đế Minh đi đến trước mặt cô, cô mới nhìn thấy năm dấu ngón tay in rõ trên gương mặt anh!
Trông có vẻ rất đáng sợ…
Không ngờ rằng cô lại nặng tay như vậy.
Cảm thấy Cố Chiêu Nghi đang quan sát năm dấu ngón tay trên gương mặt mình, anh ta bèn nói: “Sao hả, năm dấu ngón tay này có quen thuộc không?”
Nghe anh ta hỏi như thế, trái tim Cố Chiêu Nghi hẫng mất một nhịp.
Anh ta…cho rằng người nhân lúc anh ta say rượu, tát anh ta một cái là mình sao?
Nhưng cũng phải, tối hôm qua cô đỡ anh ta về phòng, hơn nữa cô là vệ sĩ của anh ta, phải bảo vệ anh ta cho thật tốt.
Cũng có nghĩa là ngoại trừ cô ra, không còn ai có thể tiếp cận Lệ Đế Minh nữa.
Cố Chiêu Nghi cảm thấy một vấn đề lớn đã bày ra trước mắt mình.
Nếu thừa nhận, không biết Lệ Đế Minh có tức giận đuổi việc cô không nữa.
Dù gì người ngoài đồn rằng anh ta xấu tính đến mức khó lòng tưởng tượng nổi, giống hệt như thời tiết vậy, sáng nắng chiều mưa.
Nhưng nếu không thừa nhận, cô cũng không tìm được lý do nào để giải thích hết cả.
Lệ Đế Minh là một người nóng nảy, đợi một lúc mà vẫn không nghe thấy câu trả lời của Cố Chiêu Nghi, anh ta bèn giơ sợi dây chuyền ra.
Vào lúc nhìn thấy sợi dây chuyền ấy, đồng tử Cố Chiêu Nghi co rụt lại!
Sợi dây chuyền của cô sao lại nằm trong tay Lệ Đế Minh thế này?
Lẽ nào tối hôm qua bị Lệ Đế Minh lôi lên giường, sợi dây chuyền này bị rơi ra trong lúc cô giãy giụa à?
“Nếu như năm dấu ngón tay ấy không quen thuộc, thế thì chắc hẳn sợi dây chuyền này phải quen thuộc chứ?” Lệ Đế