Cô không dám nói với Lệ Đế Minh, trước lúc tát anh ta một cái, thật ra cô còn đạp anh ta xuống giường.
Nghe thấy thế, Lệ Đế Minh biến sắc, quả nhiên sống lâu thì sẽ gặp một vài chuyện đặc biệt.
Anh đằng hắng, cố tình hỏi một cách bình tĩnh: “Còn có việc gì khác không?”
Cố Chiêu Nghi nhìn anh với gương mặt vừa vô tội vừa chân thành: “Hết rồi. Sau đó tôi dìu anh đi tắm nước lạnh, quần áo trên người anh cũng do tôi thay đó.”
Nhắc đến quần áo mình giúp Lệ Đế Minh thay tối qua…
Cố Chiêu Nghi cũng đấu tranh tâm lý.
Cô thật sự không ngờ rằng mình đi làm vệ sĩ, không ngờ lại còn giúp Lệ Đế Minh thay đồ, cuối cùng còn giúp anh ta thay quần áo!
Xem ra vệ sĩ của Lệ Đế Minh không dễ làm như cô tưởng tượng.
Lúc cô giúp Lệ Đế Minh thay quần áo, cô không dám nhìn anh mà vẫn luôn cố tình quay đầu đi.
Nhưng dù là thế, đầu óc cô vẫn nghĩ đến cảnh tượng trong biệt thự nhà họ Lệ vào hôm ấy…
Cảnh tượng mà cô bất cẩn nhìn thấy.
Cơ thể hoàn hảo không chút khuyết điểm của Lệ Đế Minh lại hiện lên trong đầu óc cô, khiến cho gò má cô đỏ bừng.
Cô không khỏi âm thầm mắng chính mình một chặp: “Cố Chiêu Nghi, chẳng qua chỉ bất cẩn nhìn cơ thể lõa lồ của đàn ông thôi, có cần phải liên tục nghĩ đến như vậy không? Cứ như trước giờ mày chưa từng nhìn thấy đàn ông bao giờ vậy!”
Cố Chiêu Nghi đã nói hết những gì cần nói, nhưng Lệ Đế Minh chỉ nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, vẫn chưa trả sợi dây chuyền lại cho cô.
Cô chỉ đành lên tiếng đòi: “Lệ tổng, sợi dây chuyền ấy…có thể trả lại cho tôi không?”
Lệ Đế Minh không hỏi tiếp chuyện ngày tối hôm qua nữa mà cầm sợi dây chuyền lên, cẩn thận nhìn ngắm: “Cái này của cậu à?”2078776_2_25,60Cố Chiêu Nghi không cảm thấy sợi dây chuyền ấy có chỗ nào không thỏa đáng, cô bèn gật gật đầu: “Ừm, của tôi đấy.”
Lệ Đế Minh cũng không nói gì nữa, anh chỉ mím môi, ném sợi dây chuyền cho cô.
Cố Chiêu Nghi vội vàng giơ tay chụp lấy sợi dây chuyền, khóe môi cô nhếch lên tạo thành độ cong mà đến bản thân cô cũng không nhận ra.
Và vẻ mặt của cô lại lọt vào trong tầm mắt của Lệ Đế Minh, suy nghĩ lúc ấy của anh ta là: “Không phải cái cậu Cố này có vấn đề về tính hướng chứ? Sao đàn ông đàn ang mà lại đeo sợi dây chuyền ẻo lả thế này?”
Quan trọng nhất là chỉ lấy lại sợi dây chuyền thôi, có cần phải cười thỏa mãn đến mức đó không?
Giống như đã có cả thế giới vậy…
Một người đàn ông làm nên sự nghiệp lớn như Lệ Đế Minh tất nhiên không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của loại người giống cậu Cố.
Rồi sau đó, Trịnh Nhã Nam bèn đưa quần áo mới đến cho Lệ Đế Minh, vào lúc nhìn thấy Lệ Đế Minh, anh ta hỏi với vẻ mặt hoảng sợ: “Lệ tổng, mặt của anh sao thế?”
Lệ Đế Minh không trả lời mà chỉ liếc nhìn Cố Chiêu Nghi, rồi sau đó cầm lấy chiếc túi trong tay Trịnh Nhã Nam, xoay lưng đi vào trong nhà tắm.
Trịnh Nhã Nam cảm nhận được ánh mắt sâu xa của Lệ Đế Minh, sau khi anh đi vào trong nhà tắm, anh ta bèn hỏi: “Chuyện gì thế? Ánh mắt ban nãy của Lệ tổng có nghĩa là gì?”
“Không có gì.” Cố Chiêu Nghi biết, nhất định Lệ Đế Minh không mong muốn người thứ ba biết chuyện xảy ra trong tối ngày hôm qua.
Cho dù Trịnh Nhã Nam có tò mò hơn đi chăng nữa cũng không hỏi dò thêm điều gì.
Sau khi rời khỏi nhà tắm, Trịnh Nhã Nam bèn theo Lệ Đế Minh đến Quốc Tế Thịnh Huy một chặp.
Quốc Tế Thịnh Huy mở cuộc họp khẩn cấp, Bạch Tố Mai cũng xuất hiện trong cuộc họp.
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt đứng dậy, chuẩn bị trở về