Tống Toàn mang theo ý cười mày nhướn lên, ngược lại thật sự im miệng, không có tiếp tục trêu chọc Nghiêm Thành.
Nghiêm Thành mặt mày ủy khuất nhìn sang Lệ Đế Minh: “Quả nhiên, người cậu tuyển, cùng loại hình với cậu.”
“Tôi là loại hình gì?” Lệ Đế Minh mở miệng hỏi.
“Lúc trầm mặc nhìn trông không có gì, nhưng một khi bạo phát... thật sự khiến người ta không đỡ nổi!” Nghiêm Thành cuối cùng cũng biết, bản thân không nên đi nghi ngờ ánh mắt của Lệ Đế Minh.
Ánh mắt của cái tên này luôn cay độc, anh ta vừa rồi sao lại nhất thời nghĩ không thông, đi khiêu khích vệ sĩ mà Lệ Đế Minh chọn lựa kỹ càng chứ?
Đây không phải là tìm chết thì là cái gì?
Lệ Đế Minh ngồi ở trong câu lạc bộ khoảng hai tiếng như này, sau đó mới rời đi.
Khi tạm biệt Tống Toàn với cả Nghiêm Thành ở cửa câu lạc bộ, Cố Chiêu Nghi cứ cảm thấy, ánh mắt của Tống Toàn kia, giống như cứ như có như không dừng trên người cô.
Ánh mắt trực tiếp đó, giống như muốn nhìn thấu cô.
Trong lòng Cố Chiêu Nghi có hơi hoảng, có điều cô vẫn phải ép mình làm ra vẻ trấn định.
Ngay cả Lệ Đế Minh cũng không nhìn ra cô là nữ giả nam, tóm lại không thể bị Tống Toàn này phát giác nhỉ?
Cố Chiêu Nghi tuy an ủi mình như vậy, nhưng từ sau khi gặp Tống Toàn ở câu lạc bộ vào ngày hôm đó, cô cứ cảm giác trong lòng có hơi bất ổn.
Khi tới ngày nghỉ phép của cô, cô liền đến bệnh viện ở bên anh trai Cố Trì.
“Anh, công việc này của em, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề, đúng không?”
“Anh nhất định sẽ mang tới may mắn cho em, đúng không?”
Sau khi ở bên Cố Trì nói chuyện một lúc, Cố Chiêu Nghi bất giác đưa tay sờ sờ sợi dây chuyền đeo trên cổ cô: “Anh, anh vào lúc em thành niên, đã tặng em sợi dây chuyền này. Anh nói, trong sợi dây chuyền này, cũng chứa đựng phần may mắn thuộc về em.”2078779_2_25,60“Mà anh nguyện ý, đem may mắn của mình đều cho em. Anh còn từng nói, khi em cần anh, anh nhất định đều bên. Lời hứa nửa câu sau của anh... hình như đã nuốt lời rồi.”
“Bởi vì anh đã ngủ lâu như vậy, vậy mà còn không chịu tỉnh lại. Anh biết... em nhớ anh như nào không? Em bây giờ thật sự vô cùng nhớ khoảng thời gian anh dẫn em đi giở trò ngang ngược.”
“Anh đã nói với em, chỉ cần có anh ở bên cạnh em thì em mãi mãi đều có thể tùy hứng làm chuyện mà bản thân muốn làm.”
Cố Trì đã từng nói với cô, anh cho dù là cùng lúc làm nhiều công việc, cũng sẽ cho cô đi học ở học viện âm nhạc, để cô hoàn thành được ước mơ của mình.
Anh trai, thật sự là đem ước mơ của cô, xem như ước mơ của mình vậy, nghĩ mọi cách muốn giúp cô thực hiện ước mơ.
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên một trận, phá vỡ sự yên ắng trong phòng bệnh.
Cố Chiêu Nghi rút điện thoại ra, liếc nhìn số hiển thị.
Là Sở Mộng Cẩm gọi tới.
“Chiêu Nghi, cậu đang ở đâu?” Điện thoại vừa kết nối, bên dây bên kia đã truyền tới giọng nói tràn đầy sức sống của Sở Mộng Cẩm.
“Tớ ở bệnh viện cùng anh tớ.”
“Tớ biết cậu chắc chắn lại ở bệnh viện. Xe của tớ đã sắp chạy tới bệnh viện rồi, cậu bây giờ đi ra đi.”
“Có chuyện tìm tớ à?” Cố Chiêu Nghi đưa tay, lấy thứ bẩn rơi trên mặt anh trai ra.
“Không có chuyện gì thì không thể một mình hẹn cậu ra ngoài sao? Cố Chiêu Nghi, cậu đừng trói bản thân quá chặt, con người giống như sợi dây, trói quá chặt thì sẽ đứt.” Sở Mộng Cẩm thật sự là đau lòng cho Cố Chiêu Nghi.
Bây giờ Cố Trì hôn mê không tỉnh, cô ta là một trong những chỗ dựa của Cố Chiêu Nghi, đương nhiên phải thường xuyên phát huy tác dụng của bạn bè, mang tới ấm áp cho Cố Chiêu Nghi.
“Tớ đã quen rồi.” Không phải đều sẽ quen cả sao?”
Sở Mộng Cẩm không đồng ý với cách nói của cô: “Cái gì mà quen với không quen chứ? Cậu không dễ gì mới được nghỉ phép một ngày, ra ngoài