Nhân viên cửa hàng dẫn các cô tới trước mặt một chiếc dương cầm màu trắng, sau đó giới thiệu chiếc dương cầm này: “Chiếc dương cầm này là chiếc cửa hàng chúng tôi gần đây vừa mới nhập về, nó được sản xuất ở một xưởng sản xuất dương cầm nổi tiếng ở Ý, chiếc dương cầm này được chế tác thủ công, âm sắc cực kỳ trong, hơn nữa chiếc dương cầm này cùng lúc thỏa mãn trên phương diện phẩm vị, cũng thể hiện được cá tính riêng của nó.”
“Tất cả chất liệu và bộ phận, đều được lựa chọn kỹ càng, cũng vì thế có thể tạo ra âm thanh rất khác biệt. Có thể thử một chút.” Nhân viên cửa hàng nói rồi liền nghiêng người ra, để các cô tự mình đi thử âm.
Không thể không nói, chiếc dương cầm này thật sự quá đẹp rồi.
Ở dưới ánh đèn chiếu rọi của cửa hàng, những phím đen trắng đều phủ ánh sáng tuyệt đẹp, loại ánh sáng này giống như tự mang sức thu hút vậy, dẫn dắt Cố Chiêu Nghi bất giác đưa ánh mắt dừng trên chiếc dương cầm này.
Hai tay cô buông thõng bên người, có hơi run rẩy.
Cô thật sự muốn thử xem, nhưng sau khi thử rồi thì sao?
Dù sao cô với chiếc dương cầm này cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần, vậy sao còn tham lam đi thử một lần như vậy chứ?
Cho nên khi Sở Mộng Cẩm ở một bên thúc giục cô đi thử xem, cô vẫn lý trí lắc đầu: “Vẫn là đừng thử, chúng ta đi thôi.”
“Đến cũng đến rồi, chắc chắn phải thử một chút!” Sở Mộng Cẩm không chịu thôi, trực tiếp ấn vai của Cố Chiêu Nghi, khiến cô ngồi xuống trước mặt chiếc dương cầm.
Cố Chiêu Nghi vẫn muốn từ chối: “Mộng Cẩm...”
Sở Mộng Cẩm trực tiếp cắt ngang lời của cô: “Cậu nếu còn từ chối nữa thì tớ trực tiếp mua chiếc dương cầm này tặng cho cậu!”
Sở Mộng Cẩm là một người nói được làm được.
Cố Chiêu Nghi không muốn để Sở Mộng Cẩm tốn tiền, dù sao, chiếc dương cầm này thật sự khá đắt...
Dưới sự ‘bức ép’ của Sở Mộng Cẩm, rồi cộng thêm phần khát vọng đối với dương cầm ở trong đáy lòng của cô, Cố Chiêu Nghi cuối cùng vẫn từ từ đưa tay lên, để lên phím đàn đen trắng.
Vẫn là cảm giác tiếp xúc quen thuộc đó...2078780_2_25,60Cố Chiêu Nghi từ từ nhắm mắt lại, sau đó nhấc ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của mình lên, rồi hạ xuống phím đàn đen trắng kia.
Những nốt nhạc đó đều tồn tại ở trong đầu của cô, cho nên cho dù không bản nhạc, cô cũng có thể chơi được nhạc dương cầm rất hay.
Sở Mộng Cẩm là một trong số fangirl của Cố Chiêu Nghi, cô ta nghe mà chìm đắm vào trong.
Cô ta cứ cảm thấy, Cố Chiêu Nghi không có tiếp tục ước mơ dương cầm của mình, thật sự là quá đáng tiếc rồi.
Bởi vì ở phương diện này, Cố Chiêu Nghi thật sự rất có thiên phú.
Lúc này, trong cửa hàng vang lên tiếng dương cầm nhẹ nhàng lại dễ chịu, ngay cả nhân viên cửa hàng ở bên cạnh cũng đều gật đầu công nhận.
Một khúc nhạc kết thúc, Sở Mộng Cẩm vẫn cảm thấy chưa đã: “Chiêu Nghi, cậu thật sự đánh quá hay rồi! Tương lai nếu như cậu mở buổi biểu diễn...”
Sở Mộng Cẩm cũng là nhất thời kích động, liền nhắc tới chủ đề này.
Đổi thành trước kia, ước mơ như này, nhất định khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi sục.
Nhưng bây giờ... Cố Chiêu Nghi chỉ cảm thấy buổi biểu diễn, cách cô thật sự quá xa xôi rồi.
Hơn nữa không nói buổi biểu diễn.
Ngay cả có một chiếc dương cầm thuộc về mình, được đi học ở học viện âm nhạc có chuyên môn, đều trở thành một điều xa xỉ.
“Thưa... anh này.” Nhân viên cửa hàng sau khi suy đoán một phen, vẫn cảm thấy Cố Chiêu Nghi chắc là đàn ông, cho nên dùng cách xưng hô thưa anh này.
“Anh cảm thấy chiếc dương cầm này như thế nào? Tôi nghe ra được, anh đối với dương cầm chắc có một loại tình yêu sâu sắc đặc biệt, đúng không?”
“Xin lỗi, tạm thời không có suy nghĩ sẽ mua, cảm ơn.” Cố Chiêu Nghi sau khi khéo léo từ chối thì kéo Sở Mộng Cẩm rời khỏi cửa hàng dương cầm này.
Sở Mộng Cẩm vẫn không chịu để bị Cố Chiêu Nghi lôi ra khỏi cửa hàng dương cầm: “Cậu cảm thấy như thế nào?”
“Tốt, hay không tốt, điều này rất quan trọng sao?” Cố Chiêu Nghi sau khi lôi Sở Mộng Cẩm ra khỏi cửa hàng dương