Tâm Nhi bước ra ngoài sau khi thay đồ xong.
Trên tay là chiếc áo vest của anh, cô khẽ cười trừ
-Cái này.
.
.ngày mai tôi đưa được không? Nó dơ rồi ấy, nên là.
.
.
-Vậy ngày mai anh qua rước em đi làm.
-Không cần đâu.
-Đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn đảm bảo cái áo của anh sẽ được em trao trả thôi.
Anh sợ lúc đó em lại viện cớ bỏ quên áo ở nhà mà không trả cho anh.
-Này, tôi là con gái đó.
Giữ áo anh làm gì?
-Ai biết được, lỡ đâu em u mê anh đến mức giữ áo anh bên cạnh để tối ôm ngủ thì biết làm sao?
Cô thở hắt ra bước ngang qua anh.
Xuống xe, cả hai đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn về phía ả Khả Linh đang đứng gần đó.
Cô ta vẫn là tính cũ ức hiếp những người lao động.
Tâm Nhi dự bước lại mắng cô ta một trận thì đã bị cô ta chạy lại trước.
Nhưng không phải là với cô mà là với Tuấn Hạo
-Tuấn Hạo à, cái ông bảo vệ kia cứ làm khó em.
Đã không cho em vào còn chửi em thiếu văn hóa nữa.
Tâm Nhi phì cười liền bị cô ta đưa qua một ánh mắt sắc lạnh.
Cô một khắc cũng không sợ trừng lại ả ta
-Người ta nói đúng đó, cô đúng là nên bồi dưỡng thêm văn hóa.
Đặc biệt là văn hóa ứng xử đấy.
-Cô.
.
.
Tuấn Hạo chau mày gạt tay ả ra rồi bước lại phía xe mở cửa.
Ả vui vẻ dự chạy lại liền bị tiếng anh làm cho bất động
-Tâm Nhi, trễ giờ rồi.
Ả tức tối nhìn cô nhưng cô lại thản nhiên bước lại xe ngồi vào ghế phó lái.
Tuấn Hạo cũng chẳng quan tâm ả, bước qua ghế lái phóng xe đi.
Lúc này, Tâm Nhi mới thắc mắc
-Anh nói trễ giờ mà trễ giờ gì vậy?
-Trễ giờ ăn trưa.
-Ăn trưa?
-Em tính để bụng đói về tập đoàn làm việc đến chiều sao? Anh không muốn người khác nghĩ anh ăn hiếp đối tác.
Cô không trả lời lại chỉ quay đầu ra cửa kính.
Nhìn bầu trời xanh rồi liếc mắt qua anh, khóe môi vì thế mà cũng cong lên.
Tới nhà hàng, Tâm Nhi khuôn mặt buồn thiu nhìn anh.
Đôi mắt chớp chớp lắc nhẹ đầu
-Tôi không muốn ăn đồ Nhật đâu.
-Vậy em muốn ăn gì?
-Chúng ta đi ăn cơm tấm đi!!
Tuấn Hạo nhìn cô, cô tiểu thư nhà anh cũng khó chiều thật đấy.
Cuối cùng lại phải đi tìm một quán cơm tấm cho cô.
Tâm Nhi gọi ra hai phần cơm, đang ăn thì cô lại ôm bụng nhăn nhó khiến anh