Trải qua những giây phút ngọt ngào, Lăng Tuấn Hạo ôm gọn lấy cô trong lòng mình, giam cô vào lòng ngực rắn chắc, ấm áp.
Tâm Nhi mệt lả đưa tay dụi dụi mắt, rồi đặt yên vị lên ngực anh
-Ông xã, anh hại em mệt chết rồi.
-Ban nãy, chẳng phải em hào hứng đòi anh mạnh mẽ hơn sao?
-Híc.
.
.thì anh cũng phải biết lượng sức vợ anh chứ.
Mỗi lần anh làm đều muốn rút cạn sức lực của em.
.
.
-Ngoan, anh xin lỗi.
Ngủ một lát, khi dậy sẽ dẫn em xuống phố, chịu không?
Tâm Nhi nhắm mắt lại, vòng tay qua ôm chặt lấy anh.
Đầu nhỏ khẽ gật gật rồi lại chui rúc vào cơ ngực rắn chắc, yên bình chìm vào giấc ngủ.
Lăng Tuấn Hạo yêu thương hôn nhẹ lên trán cô, đặt cằm lên đỉnh đầu cô cọ cọ vài đường, an yên nhắm mắt lại.
Lúc họ tỉnh dậy đã là 6 giờ chiều, Tâm Nhi hít hít mũi làm nũng ôm lấy cánh tay anh.
Lăng Tuấn Hạo đưa tay khẽ xoa nhẹ mái tóc cô
-Đi tắm đã rồi chúng ta cùng nhau xuống phố.
-Ừm, anh tắm cho em.
-Được, anh tắm cho em.
Lăng Tuấn Hạo đứng dậy bế bổng cô lên bước vào nhà tắm.
Lúc trưa, sau trận kích tình cuồng nhiệt anh đã tẩy rửa cho cô.
Bây giờ, chỉ cần tắm qua một chút có thể xong.
Được ngâm trong bồn nước ấm, Tâm Nhi thoải mái vươn vai hôn chụt lên má anh
-Chồng yêu, anh muốn ngâm nước cùng em không?
Tuấn Hạo không ngần ngại, cơ thể cường tráng không manh vải bước vào trong bồn cùng cô ngâm nước ấm.
Cơ thể cả hai cũng vì vậy mà thoải mái hơn hẳn.
Bước ra ngoài, Tâm Nhi mặc cho mình chiếc áo phông màu xanh rêu phối cùng chân váy caro cá tính.
Tuấn Hạo lại mặc áo phông trắng kết hợp cùng quần jeans bụi bặm.
Tâm Nhi khẽ cười nhướn người xà vào lòng anh, ngước đôi mắt trong veo lên hệt như một chú cún con
-Em đang rất hạnh phúc đấy, tuần trăng mật vui vẻ.
Tuấn Hạo khẽ cười cúi xuống hôn lên môi cô, hai bàn tay siết chặt vào nhau, chuẩn bị cho những cuộc vui tại Hàn Quốc rộng lớn.
Phố đêm ở Seoul cũng quá đẹp đi, Nhược Tâm Nhi vui vẻ chạy xuống đường phố.
Tính cách cô lúc nào cũng hoạt bát và nhanh nhảu như vậy.
Làm việc gì cũng hấp tấp khiến Tuấn Hạo ở đằng sau lo lắng nhíu mày gọi với theo
-Tâm Nhi, chậm lại một chút đi.
Em té bây giờ!
-Anh sao lại chậm như vậy chứ.
Mau lên đi, anh quá lề mề rồi.
Tuấn Hạo bật cười nhìn cô đang vẫy vẫy tay mình lại, chạy nhanh tới bên cô, anh nắm chặt tay cô lại vào tay mình.
Tâm Nhi cũng không muốn rời xa anh nên cũng kiềm hãm lại thú ham vui mà đan tay vào tay anh.
Chậm rãi cùng anh đi dạo chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Seoul.
Món ăn vặt ở Hàn Quốc phải gọi là nhiều vô kể.
Tâm Nhi nhìn thôi đã thấy bụng réo lên liên hồi đòi hỏi.
Cô chớp mắt nhìn xung quanh rồi nhìn anh
-Anh thấy gì không?
-Thấy gì?
-Thiên đường đấy!
Anh nhíu mày kéo sát cô lại phía mình.
Vòng tay rắn chắc ôm lấy eo cô siết chặt khẽ cười.
Tâm Nhi khó hiểu ngơ mặt nhìn anh, vành tai mẫm cảm bị anh cúi xuống cắn nhẹ khẽ thì thầm
-Anh còn nghĩ thiên đường là lúc anh làm em.
.
.
Tâm Nhi chưa để anh nói hết câu vội vàng đưa tay bịt miệng anh lại.
Cô biết anh đang định nói gì liền giơ tay thành nắm đấm, trừng mắt lên cảnh cáo anh
-Anh mà nói lung tung ở ngoài đường là em đấm chết anh đấy.
-Anh có nói gì lung tung đâu chứ, em hung dữ thật đấy.
Ở đây, đâu có ai hiểu tiếng bọn mình?
-Thiên đường đối với em là ẩm thực trước mắt, không phải.
.
.
-Không phải gì?
-.
.
.
-Không phải lúc anh đưa em lên đỉnh sao?
-Cái tên này, anh mở miệng tử tế, đàng hoàng hơn được không hả? Lăng Tổng nhà anh, liêm sỉ bỏ chó tha à?
-Suỵt, nơi đây không ai hiểu ngôn ngữ của mình đâu.
Em la to như vậy mới là gây sự chú ý.
Tâm Nhi đen mặt mặc kệ anh.
Cô thích thú chạy lại hàng đồ cay.
Gọi hai phần tokbokki rồi nhìn anh nhướn nhướn mày.
Tuấn Hạo hiểu ý nhanh chóng lấy ví đưa tiền cho người bán hàng rồi giúp cô cầm một phần.
Cả hai cứ vậy ăn hết phần bánh gạo rồi lại lè lưỡi khè nhau.
Tâm Nhi tung tăng chạy đến một góc khác.
Cô mua hai xuyên kẹo khói đưa cho anh.
Mỗi người một cục đặt ở cửa miệng để khói bay nghi ngút rồi nhìn nhau cười.
Tuấn Hạo ôm lấy cô vào lòng khẽ vuốt nhẹ mái tóc vàng
-Ăn vặt nhiều không tốt, một lát nhất định phải ăn thêm cơm hoặc mì đấy.
-Em biết rồi mà.
Tung tăng khắp đường phố Seoul.
Tâm Nhi cứ hết chạy rồi nhảy, đường phố mỗi lúc một đông đúc.
Tâm Nhi ban đầu còn kìm hãm tính ham vui, giờ đây đã lại nhanh nhảu chen chúc vào đám đông xô bồ chỉ để xem đoàn diễn xiếc vui mắt.
Lăng Tuấn Hạo chau mày, mới thấy cô ngay đó bây giờ đã mất hút.
Đảo mắt qua lại cả hai đã tách khỏi nhau giữa chốn người lúc nào mà không hay.
Tuấn Hạo bắt đầu hoang mang nhìn xung quanh tìm kiếm cô khi đoàn người kia rời đi.
Ánh mắt đã khẽ đỏ lên, ráo rít nhìn xung quanh tìm kiếm, miệng liên tục gọi tên cô
-Tâm Nhi, em đâu rồi? Tâm Nhi.
.
.Tâm Nhi.
.
.có nghe anh gọi không? Mau trả lời anh, Tâm Nhi.
Anh chạy theo con đường phía trước mà tìm cô nhưng mãi vẫn chẳng thấy.
Tìm đến điện thoại liên lạc cho cô thì lại báo thuê bao.
Trong lòng anh đã nóng lên, lo lắng