Việc đầu tiên Hàn Yên Yên làm sau khi mở mắt ra là cúi đầu nhìn bụng nhỏ.
Bằng phẳng, eo thon.
Cái gọi là đứa bé, quả nhiên bị giữ lại ở thế giới kia.
Cô thậm chí còn mặc cùng một chiếc váy vải mỗi lần xuất hiện trong không gian trắng phát sáng này.
Ở đây không có gương, thậm chí cũng chẳng tồn tại một cái vách tường, Hàn Yên Yên vẫn không biết bản thân trong không gian thuần trắng này có dáng vẻ như thế nào.
Có phải là là bộ dáng chân chính của cô sao?
Nhưng những chi tiết này không trọng yếu.
“Leo, nói tôi biết.” Hàn Yên Yên hỏi, “Thế giới này coi như thành công, hay là thất bại?”
Đây mới là chuyện trọng yếu.
Đáp án của vấn đề này liên quan đến việc liệu phán đoán của cô đến cùng có chính xác hay không.
“Có thể nói là rất tốt.” Tâm tình Leo cực kỳ không tệ.
Đáp án này khiến cho Hàn Yên Yên xác nhận được một số việc cuối cùng.
“Ô, cô cười gì thế?” Leo kỳ quái hỏi.
Leo có góc nhìn toàn cảnh của Hàn Yên Yên, giống như Hàn Yên Yên đang đứng trước mặt gã vậy.
Bởi vậy nụ cười nơi khóe miệng của cô cực kỳ dễ thấy, không biết sao, nụ cười này khiến gã cực kỳ khó chịu.
“Leo, đừng có dùng giọng nói tổng hợp này, the thé quá, dùng chính giọng của anh nói chuyện với tôi đi.” Hàn Yên Yên nói, “Dù sao anh cũng có phải hệ thống thật sự đâu.”
Leo: “...”
Leo có cảm giác chật vật khi bị vạch trần, cùng cảm giác khó chịu khi mất đi khống chế.
Nhưng thật nực cười khi bị vạch trần mà vẫn tiếp tục dùng cái giọng giả dối đó, gã hậm hực tắt máy giả giọng, sử dụng chính giọng thật của mình trúc trắc: “Từ khi nào phát hiện ra?”
“Từ đầu đã phát hiện rồi.” Hàn Yên Yên nói.
“Cái gì? Không có khả năng.” Leo không tin.
Hàn Yên Yên cười.
“Thế giới mau xuyên? Anh giải thích cho tôi xem cái gì gọi là thế giới mau xuyên?” Cô đùa cợt hỏi.
Leo sững người một chút, ngay sau đó liền trả lời: “Là một người lấy mấy năm đến mấy chục năm làm hạn định, nhanh chóng xuyên qua các thế giới khác nhau, giải quyết các vấn đề khác nhau, đạt được mục tiêu khác nhau.”
Bộp, bộp, bộp.
Hàn Yên Yên vỗ tay tán thưởng.
“Rất chính xác, tuyệt vời.” Hàn Yên Yên trào phúng.
Leo biết có chỗ nào đó không đúng, chắc chắn gã đã sai ở đâu đó, nhưng gã không biết mình sai ở chỗ nào.
“Vấn đề ở chỗ nào?” Gã không nhịn được hỏi, “Khái niệm này rõ ràng là…”
Gã kịp thời phanh lại, vì Hàn Yên Yên nói ra hộ gã.
“Là thông tin rút ra từ trong đầu tôi, đúng không?” Cô mỉm cười.
Leo cứng đờ: “Sao cô biết được?”
Hàn Yên Yên kinh ngạc: “Chẳng lẽ anh… anh thực sự cho rằng những thông tin này là thật à?”
“Dù thực sự là phản khoa học tới nực cười… Không không, những thông tin này cực kỳ rõ ràng trong đầu cô, tầng ngoài của ý thức phân loại đây là khái niệm được xếp vào cấp độ “Tri thức”...” Leo từ chối tin tưởng, “Nếu nó chỉ là một tin tức giả thì không có khả năng lại rõ ràng như vậy.”
“Điều này có thể liên quan tới nghề nghiệp của tôi.” Hàn Yên Yên nói, “Tôi là một tác giả viết truyện giả tưởng.
Trong đầu của tôi thường bị lấp đầy bởi các loại nội dung khác