Leo khó chịu trả lời: “Không sai, đại não con người có lượng thông tin quá to lớn, sau khi trích xuất, hệ thống sẽ trực tiếp phân loại, sàng lọc và phán định.
Thời điểm tôi nhìn thấy đã là tin tức được phán định.
Cho nên, ngay từ khi bắt đầu, hệ thống đã đánh giá sai?”
“Đại khái thì, hệ thống của anh không ngờ sẽ tồn tại một người tưởng tượng mình thành một người hoàn toàn khác ở trong đầu ha.” Hàn Yên Yên nói, “Dù sao thì máy móc cũng là máy móc, không phải con người.”
Leo cảm thấy câu cuối giống như đang giễu cợt gã, lại như không phải, điều này khiến gã muốn tức giận cũng không có chỗ để phát tác.
“Chà cô trâu bò thật nhỉ, cô còn đoán được gì nữa?” Leo cũng dùng ngữ khí châm chọc nói.
Đoán được thì thế nào, vẫn phải lăn lê bò trườn trong lòng bàn tay gã.
“Ngay từ khi anh gọi tôi là Hàn Yên Yên, tôi đã biết cái gọi là “Thế giới mau xuyên” hay “Hệ thống” đều hoàn toàn là giả.
Anh cùng lắm chỉ mượn tin tức trong đại não của tôi, sử dụng nhận thức của tôi để lừa gạt tôi, đại khái mục đích là để tôi tin đây là sự thật, cố gắng chăm chỉ làm việc cho anh, cũng có khả năng là để khiến tôi đầu tư nhiều hơn về mặt cảm xúc? Để làm mọi thứ trở nên thực tế hơn?” Hàn Yên nói, “Tôi cũng đoán, các xây dựng sư của anh chẳng ai tự nguyện cả, đều tương tự như tôi, bị anh bắt cóc tới đây.
Mỗi người anh lại dùng lý do thoái thoác khác nhau, đúng không?”
Leo “Hừ” một tiếng, biểu thị thừa nhận.
“Nhưng mà anh luôn “Đánh dấu” tôi, cố ý tạo rào cản cho tôi.” Hàn Yên Yên nói, “Tôi đoán, “Đánh dấu” chính là xóa bỏ một đoạn ký ức của tôi? Dù sao anh cũng muốn tôi sống để làm việc, không thể không cho tôi biết gì cả, sau khi anh giao tiếp với tôi, lại xóa bỏ trí nhớ của tôi, để tôi trở lại trạng thái không biết gì, u mê tiến vào mấy thứ gọi là thế giới, tin tưởng tất cả là sự thật.”
“Thế giới thứ nhất kia quá buồn cười.
Sau này khi hồi tưởng lại, tôi có thể đoán được tại sao nó lại sụp đổ.”
“Sau khi anh nói cho tôi biết tình trạng thực tế… Tôi nhớ được, lúc đầu tôi hỏi anh mục đích của mau xuyên là gì, anh đã nói, là phải cải biến mục tiêu nhiệm vụ.
Nhưng chính bản thân anh cũng không rõ thay đổi là như thế nào.
Tôi đoán, nhất định là tôi đã hướng dẫn anh, nhất định tôi đã nói với anh, tình yêu có thể thay đổi tất cả.”
Leo giật nảy mình: “Cô còn không biết xấu hổ mà nói hả, đó chỉ là một ý tưởng rách nát!”
“Bởi vì anh quá keo kiệt.
Anh không để tôi nắm được toàn bộ thông tin tôi cần biết.
Mặc dù tôi là người thực hiện, dưới tình huống không đầy đủ thông tin, cũng sẽ có những phán đoán sai lầm.
Tôi coi thường người anh phải giải quyết.
Nên tôi đã xây dựng …” Hàn Yên Yên nhớ tới thế giới kia, cảm thấy có chút nhức đầu, “Khụ, một thế giới ngôn tình Mary Sue kinh điển.”
“Đó là loại truyện tôi viết nhiều nhất từ lúc tôi hành văn tới giờ.
Chỉ cần thay tên nhân vật chính, đổi miêu tả vẻ ngoài là trở thành một bộ truyện mới.
Đó là mô típ điển hình, quá sáo mòn, cuối cùng tổng tài bá đạo sẽ phải thích tôi.
Tính cách tôi là như vậy, đầu tiên thăm dò, mong ổn thỏa.
Khi đó tôi chẳng biết cái gì về anh, khi nhận ra rằng tôi phải tự tay xây dựng thế giới, tôi đã lựa chọn loại kinh điển quen thuộc nhất của mình.”
“Chính thể loại sáo mòn này khiến vấn đề xuất hiện.
Mô típ não tàn không chút logic, trí thông minh các nhân vật phản diện bị ảnh hưởng biến thành âm vô cùng, cùng lắm chỉ gạt được mấy đứa học cấp một cấp hai hay mấy cô em ngây thơ đầu óc chỉ toàn lãng mạn, chứ làm sao qua mặt được người kia.” Hàn Yên Yên