Vì bị “ép buộc”, Hàn Yên Yên đành căng mặt ngồi trên xe Nghiêu Sâm.
Khóe miệng Nghiêu Sâm nhếch lên vẻ hài lòng, anh đưa di động của mình tới: “Tất cả ở bên trong, tự xóa đi.”
Hàn Yên Yên mở album ảnh của anh, chà, không ít, chụp hẳn ba mươi bốn mươi tấm.
Những tấm ảnh đó thật ra không có bất kỳ ảnh nào rõ ràng, không phải chụp sau lưng, cũng là Nghiêu Sâm ôm cô vào trong lòng, cánh tay chặn ngang ngực cô, nhưng bất cứ ai nhìn thấy cũng biết cô đang trần trụi.
Đủ để thấy rằng đêm qua Nghiêu Sâm đã có một khoảng thời gian tuyệt vời.
“Đừng giận, người khác không nhìn thấy đâu, tôi chỉ muốn trêu em thôi.” Nghiêu Sâm đẩy lưỡi áp vào niêm mạc má, cười cười.
Hàn Yên Yên nghiêng đầu nhìn anh.
Người đàn ông này đẹp trai, ưa nhìn, có quyền, có thế, thỉnh thoảng cho bạn một chút cường thế, thỉnh thoảng lại cho bạn chút bá đạo và dịu dàng, nếu xếp vào tiểu thuyết ngôn tình, dĩ nhiên có thể ngồi ổn định cái ghế nam chủ.
Kết cục cuối cùng chắc chắn sẽ rửa tay gác kiếm, thoát khỏi thế giới ngầm, cùng nữ chủ HE.
Nhưng đặt nó trước thực tế ….
Nếu Hàn Yên Yên là một “Nữ học sinh Hàn Yên Yên” chân chính, những bức ảnh này có thể giết chết cô!
Cô quay đầu nhìn về phía trước: “Sếp Nghiêu, rốt cuộc anh muốn gì?”
Nghiêu Sâm vững vàng lái xe: “Theo đuổi em a.”
Hàn Yên Yên tự giễu nói: “Đây là lần đầu tiên có người dùng ảnh khỏa thân để theo đuổi tôi.”
“Ồ?” Nghiêu Sâm hỏi, “Vậy người khác dùng cách nào để tán tỉnh em? Nói tôi nghe xem.”
“Chẳng cần tán tỉnh.” Hàn Yên Yên nói, “Hai người thích nhau, cứ tự nhiên mà bên nhau thôi.”
“Hàn Yên Yên” và Tiểu Hứa cũng là như vậy, tự nhiên, bình đạm, hạnh phúc.
Đó mới hẳn là bộ dáng của yêu đương.
Nghiêu Sâm khịt mũi coi thường.
Anh chở cô tới Kim Hào, trước khi Hàn Yên Yên bước xuống xe, anh kéo tay cô lại: “Tôi có việc phải làm, mấy ngày này không ở đây được.
Tôi đã nhờ vả Lão Lâm, anh ta sẽ thay tôi chăm sóc em, đừng sợ bất cứ điều gì, cứ việc tìm anh ta, có tôi đảm bảo.”
Bá đạo dịu dàng, vừa nhắc đã tới.
Hàn Yên Yên chớp mắt, chỉ có thể nói: “Cảm ơn.”
Sau khi tới Kim Hào, Nghiêu Sâm đổi một chiếc siêu xe sang trọng, Tiểu Dương nhận việc lái xe thể thao của anh tới bãi đỗ xe.
Trở về từ nơi đỗ xe, cậu nhìn Hàn Yên Yên còn đứng ở bậc thang, trông theo chiếc xe chở Nghiêu Sâm xa dần.
“Yên Yên, em…” Cậu đi tới, có chút do dự hỏi: “Em cùng anh Nghiêu…?”
Hàn Yên Yên không muốn cùng cậu tiếp xúc quá nhiều, bỏ lại một câu “Đừng nói bừa” rồi xoay người đi vào.
Cái gì mà nói bừa, bước xuống từ xe thể thao của người ta hẳn hoi! Nghe nói sáng nay còn mặc áo choàng tắm từ lầu 5 đi xuống.
Nghiêu Sâm có phòng ở lầu 5 mà! A a người còn mới chắc chắn “không có hứng thú” với Nghiêu Sâm đi đâu rồi? Nữ sinh xinh đẹp đều là kẻ lừa đảo!
Hàn Yên Yên mấy ngày nay không nhìn thấy Nghiêu Sâm,