Vừa tan học xong thì tin nhắn của Nghiêu Sâm tới: “Cửa Bắc.” Lời ít ý nhiều.
Hàn Yên Yên lên xe, Nghiêu Sâm nói: “Ngày mai không cần đi làm ở Kim Hào, tôi có một tiệc rượu cần đi cùng bạn nữ, em tham dự cùng tôi.
Đừng có dùng vẻ mặt này nhìn tôi, tôi đã bảo với Lão Lâm tính lương tăng ca cho em rồi đấy.”
“Tiện thể, em có…” Anh nhìn thoáng qua bộ quần áo hàng chợ trên người Hàn Yên Yên, sửa miệng, “Được rồi, chắc chắn không có.
Đi thôi, để tôi mua quần áo cho em.”
Nghiêu Sâm mang Hàn Yên Yên tới một trung tâm thương mại, bên trong có đầy đủ các nhãn hiệu thời trang hạng nhất.
Nghiêu Sâm chọn một cửa hàng, chọn cho cô một bộ váy nhỏ cùng đôi giày phù hợp tham dự tiệc rượu.
Thời điểm Hàn Yên Yên bước ra từ phòng thay đồ đã làm lóa mắt Nghiêu Sâm.
“Quả nhiên là người đẹp vì lụa.” Anh khích tướng.
“Còn phải mua một cái áo khoác, tôi chỉ có một bộ áo lông 200 tệ, nếu khoác ngoài bộ lễ phục này, chỉ sợ mặt anh phải ném thẳng tới Nam Cực.” Hàn Yên Yên lạnh nhạt nói.
Trong mắt Nghiêu Sâm tràn ngập ý cười, “Tôi thích em thẳng thắn thế.”
Sếp Nghiêu có rất nhiều tiền, càng không sợ để phụ nữ tiêu tiền, bằng không anh lưỡi dao nếm máu bể đầu kiếm tiền để làm gì.
Sau khi bước ra cửa hàng, ngoại trừ trang phục chuẩn bị cho buổi tiệc, Nghiêu Sâm còn đặt mua của Hàn Yên Yên một đống quần áo thông thường.
“Cái nào vứt được thì vứt đi, sau này sẽ có rất nhiều đồ mới để mặc.” Nghiêu Sâm nói.
Lúc Hàn Yên Yên thay đồ, Nghiêu Sâm đã dặn nhân viên cửa hàng lặng lẽ vứt hết quần áo cô đã mặc.
Hàn Yên Yên chỉ có thể mặc quần áo mới, đeo đôi giày mới.
Chiếc túi cũ cũng rất khó nhìn.
Nghiêu Sâm trực tiếp vứt túi của cô, mua cho cô hẳn hai cái mới.
Bá đạo lại dịu dàng, tiến công bằng tiền tài.
Hàn Yên Yên lạnh nhạt nhận đồ, trong lòng thực chất vui vẻ cực kỳ, tự cảm thấy bản thân mình là hạng khốn nạn muốn nghênh còn cự.
Bọn họ cùng nhau dùng cơm chiều, cứ như thể đây là một buổi hẹn hò.
Đến tối Nghiêu Sâm đưa Hàn Yên Yên về phòng, anh cười hỏi: “Không định mời tôi lên phòng ngồi sao?”
Hàn Yên Yên nói: “Đây là phòng bạn trai tôi thuê, anh ấy chắc chắn sẽ không thích tôi mang người đàn ông khác vào.”
“Ồ.” Nghiêu Sâm hỏi, “Vậy người đó đâu rồi?”
“Du học nước ngoài.” Hàn Yên Yên chẳng tỏ vẻ gì.
Nghiêu Sâm cười đặc biệt vui vẻ.
Hàn Yên Yên duỗi tay bấm khóa cửa xe, Nghiêu Sâm kéo cánh tay cô lại, đè cô vào ghế dựa nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, đừng giận.
Gã ta bỏ đi mặc kệ em thì cũng đừng nhớ thương nữa.
Hãy trân trọng những gì mình có, được không?”
Không gian trong xe rất nhỏ, hai người dán lên nhau cực kỳ thân mật.
Hàn Yên Yên cố ý làm rối loạn nhịp thở một chút.
Nghiêu Sâm phát hiện, bật cười, rất hài lòng với mị lực bản thân tiết ra.
Anh áp người qua hôn cô, Hàn Yên Yên nghiêng đầu, anh chỉ hôn được lỗ tai.
Bất mãn, Nghiêu Sâm nhẹ cắn lên vành tai của cô.
Cả người Hàn Yên Yên run lên, đẩy anh ra, kéo cửa xe chạy lên lầu.
Nghiêu Sâm nhìn cô biến mất, vuốt tay lái, đối với tiến độ hiện tại rất hài lòng.
Hàn Yên Yên về đến nhà lập tức tùy tiện ném túi xách trên tay, ngã mình lên sô pha, ngẩng đầu, đối với tiến độ hiện tại cũng rất hài lòng.
Đây nên là thời điểm bị Nghiêu Sâm “chinh phục” một chút, cô nghĩ.
Chỉ là cách anh ta kề tai nói nhỏ… thật là quen thuộc.
Nếu Nghiêu Sâm đúng thật là Đinh Nghiêu, vậy….
Thành Vũ, anh đang ở đâu?
Cô dùng sức chà xát mặt.
Tối hôm sau, Nghiêu Sâm ngồi trên chiếc limousine tới nhà của Hàn Yên Yên.
Tuy anh đã xem cô mặc lễ phục trước đó, nhưng đứng trước Hàn Yên Yên đã búi tóc, thay đổi cách trang điểm, cô như trở thành một người khác.
Rõ ràng là một viên kim cương thô xuất thân trong gia đình trung lưu nghèo khổ, giờ lại tựa như một tiểu thư khuê các thực thụ.
Nghiêu Sâm thực sự kinh ngạc.
Tiệc rượu này lại đúng là buổi tiệc làm ăn đứng đắn, người tới tham dự hội nghị đều là người tài đứng đắn trong giới kinh doanh.
Một tháng này Hàn Yên Yên bị trói buộc trong thân xác của “Nữ học sinh”, giờ ở đây, cảm nhận luồng không khí quen thuộc,