Mỗi ngày về nhà, Nghiêu Sâm thường thấy Hàn Yên Yên ngồi trên bàn ôn tập.
Hai tai nhét đeo tai nghe, có một lần anh lấy nghe thử, toàn là ngoại ngữ nước ngoài, nghe không khác gì tiếng chim.
Nghiêu Sâm đầu váng mắt hoa đi tắm rửa, Hàn Yên Yên mới mở màn hình ra, tắt đi tiếng ngoại ngữ, cũng đóng lại phần mềm nghe lén.
Đa phần những gì máy nghe lén thu được là những tin tức vô dụng, tuy vậy ngẫu nhiên sẽ thu được vài tin tức hữu dụng.
Đợi nửa năm không nhận được thông tin nào, Giang Diệp gần như đã quên mất đầu số thần bí kia, hôm nay điện thoại của anh lại đột ngột sáng lên dãy số ấy.
Lúc này đây, cảnh sát canh chuẩn thời gian xóa sạch một sòng bạc ngầm của Nghiêu Sâm.
Ngụp lặn trong giang hồ, dĩ nhiên có may có rủi.
Nghiêu Sâm không phải không chịu thua được, nhưng trận này cảnh sát đánh quá đẹp, khiến anh cùng đám đàn em cực kỳ bực bội.
Đàn ông bình thường uống mấy chén rượu còn khó khống chế hành vi, huống chi là mấy gã đàn ông trên tay dính đầy máu tươi này.
Tam Hổ ném một công chúa lên sô pha, làm cho cô đau tới khóc lóc thảm thiết.
Vốn dĩ Nghiêu Sâm đang hút thuốc suy tư đám cảnh sát nắm được những tin tức trọng yếu kia bằng cách nào, nhưng cô công chúa kia gào quá thảm, làm nhiễu loạn suy nghĩ của anh.
Anh quay đầu nhìn tình trạng be bét trên sô pha, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác chán ghét.
Nửa đêm Nghiêu Sâm mới về nhà, trong nhà vẫn sáng đèn.
Tiếng đóng cửa khiến Hàn Yên Yên bừng tỉnh, ngồi dậy trên sô pha, cô mơ màng đứng dậy, sách vở trên người rơi xuống mặt đất.
Sắp tới cô phải thi vòng hai, hầu như ngày nào cũng lên tinh thần ôn tập như đi đánh trận.
Cô xoa đôi mắt, lê bước tới đón anh.
Tóc có chút rối tung, áo ngủ mềm mại, trông thật thoải mái.
Nghiêu Sâm cảm thấy, trước khi về nhà và sau khi về nhà, sao mà khác biệt như hai thế giới.
Anh không rõ mình nên thuộc về thế giới nào, hay là thích cái nào hơn.
“Anh về rồi?” Hàn Yên Yên ngáp nhẹ.
Tiếng nói cũng trở nên mềm nhẹ, mang theo chút yếu ớt thiếu sức đặc biệt của buồn ngủ.
Cô đi tới giúp anh thay quần áo.
Trên cổ áo của Nghiêu Sâm in một nửa dấu son.
Tới Nghiêu Sâm còn nhìn thấy rõ ràng, Hàn Yên Yên lại làm như không thấy.
Còn một cái nữa, Nghiêu Sâm đoán nằm đâu đó sau cổ áo sơ mi của anh.
Anh không nhìn thấy, nhưng chắc chắn Hàn Yên Yên sẽ thấy được.
Nhưng mà, Hàn Yên Yên làm như thể chẳng thấy gì cả, tay che miệng, ngáp một cái: “Mệt quá rồi, em đi ngủ đây, anh cũng ngủ sớm nhé.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Không biết vì vụ sòng bạc, hay do uống quá nhiều, trong lòng Nghiêu Sâm lúc này bỗng nhiên có một ngọn lửa.
Anh túm chặt Hàn Yên Yên, kéo cô lại trước người.
“Hàn Yên Yên em có mù không vậy, em không thấy cái này sao?” Nghiêu Sâm chỉ vào dấu son trên cổ áo của anh.
Lúc đầu Hàn Yên Yên còn ngạc nhiên, sau đó vẻ mặt trở nên nhạt dần, cất giọng thản nhiên: “Thấy thì thế nào, đó giờ không phải anh vẫn luôn như vậy sao?”
Nghiêu Sâm cảm thấy, anh đã chịu đủ thái độ “nhàn nhạt” này của Hàn Yên Yên.
“Vẫn luôn như vậy, mà em vẫn luôn không hỏi một câu sao?” Nghiêu Sâm bụng đầy lửa giận: “Trong lòng em căn bản không có anh đúng không?”
Đôi mắt đen