Ngày hôm sau, Nghiêu Sâm tỉnh lại trên sô pha lầu một.
Đầu anh còn chút đau sau khi tỉnh rượu, anh không nhớ rõ bản thân sao lại ngủ ở sô pha.
Rồi ký ức đêm qua chợt hiện lên trong đầu.
Anh hoảng hốt, nhanh chóng chạy lên lầu.
Trong phòng ngủ không có ai, phòng vệ sinh có tiếng nước.
Nghiêu Sâm lập tức đẩy cửa bước vào, trong khu tắm vòi sen, Hàn Yên Yên đang nhắm mắt gội đầu.
Nghiêu Sâm nhìn cô một lúc.
Tắm rửa xong, cô kéo cửa phòng lấy khăn tắm, Nghiêu Sâm còn hơi say rượu mắt có chút đỏ đứng ngay đối diện.
Hàn Yên Yên dừng một lúc, sau đó tiếp tục cầm lấy khăn tắm lau khô thân thể, mặc áo tắm dài vào người, đến trước gương dùng mỹ phẩm dưỡng da.
Từ nãy tới giờ, Nghiêu Sâm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thân thể của cô.
Cô dùng xong nước phun sương, giương mắt, Nghiêu Sâm đứng sau cô, cô cũng nhìn anh qua gương.
Nghiêu Sâm đưa tay tới, cởi chiếc áo tắm xuống khuỷu tay của cô, trong gương phản chiếu rõ thân thể của Hàn Yên Yên.
Từng mảng xanh mảng tím thật lớn chạy dọc khắp cơ thể như phản chiếu hôm qua anh đã dùng sức thế nào, đối đãi với cô thế nào.
Nghiêu Sâm nhìn chằm chằm những vết thương đó, hỏi: “Hàn Yên Yên, tại sao em ở bên anh?”
Hàn Yên Yên hỏi: “Nói thật lòng?”
Nghiêu Sâm cắn răng: “Nói thật!”
Hàn Yên Yên bất đắc dĩ cười: “Vì căn bản em không thể trốn thoát khỏi anh.”
Mặt Nghiêu Sâm như bị tát cho một phát.
Hàn Yên Yên tới thành phố K để học tập chỉ là một cô gái vô danh tiểu tốt.
Ngay cả tiền cô còn không đủ, cố gắng cố sức vừa học vừa làm.
Nghiêu Sâm để ý tới cô, ý đồ nhất định phải có được cô lồ lộ như thế, Hàn Yên Yên sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh.
Cô ở bên anh không phải bởi vì bị anh làm cảm động, hay chỉ là cảm xúc nhất thời.
Mà bởi vì cô thức thời, thuận thế theo anh, để phòng tránh càng nhiều thương tổn và nhục nhã sau này.
Một việc đơn giản như thế, Nghiêu Sâm nghĩ, sao chính mình lại không nhìn ra.
Bởi thế nên cô luôn thể hiện cảm xúc “nhàn nhạt”.
Vì không có hi vọng, làm sao có thất vọng.
Một kẻ luôn nhìn thấu lòng người như anh, sao lại xem nhẹ một tầng bảo hộ này của cô?
Vậy là, dù cô đã lựa chọn thuận theo, làm người yêu của anh, nhưng thật ra trong đáy lòng vẫn luôn cho rằng sớm muộn sẽ có một ngày, anh sẽ tổn thương cô?
Nghiêu Sâm cảm thấy uất ức rồi lại không thể bào chữa được.
Bởi vì đêm qua trong lòng anh thực sự có ác ý muốn tổn thương cô.
Anh muốn nhìn cô khóc lóc, giãy giụa, phản kháng, muốn ép cho bằng được cảm xúc chân thật trong tim cô.
Nhưng anh chưa từng nghĩ rằng, anh không thừa nhận nổi cảm xúc chân thật này.
Nghiêu Sâm chật vật tới mức không dám ở trong gương đối diện với cô.
“Nghiêu Sâm, anh sẽ đánh em sao?” Hàn Yên Yên nhẹ nhàng hỏi.
Nghiêu Sâm đột ngột ngước mắt.
Hàn Yên Yên trong gương mảnh khảnh tinh tế, rút đi lớp bảo hộ, hóa ra cô nhu nhược đến vậy.
Cô khiến anh muốn cô không ngừng được, nhưng vô tình, cô đã vấp phải anh.
Dù thế, Hàn Yên Yên vẫn luôn sống trong sợ hãi, đợi một ngày anh thương tổn cô.
Nghiêu Sâm cúi đầu, căm hận cắn bả vai cô..
Trên mặt Hàn Yên Yên lộ rõ vẻ đau khổ.
Nghiêu Sâm cắn