Bùi Y nhìn thoáng qua vị diện mới liền không còn hứng thú mà trở về phòng lữ hành trên lưng quạ, chỉ còn lại một mình chủ trình tự Louis, trầm mặc không nói gì nhìn thế giới cằn cỗi.
Cho dù Server đã nói qua với hắn, cái thế giới này vô cùng yếu, nhưng Louis chưa từng nghĩ đến cái loại ‘yếu’ như thế này.
Chỉ dùng từ ‘cằn cỗi’ này để hình dung đều đã là cách nói trần thuật không hề có một chút ý làm thấp đi nào rồi.
Nơi nhìn thấy, vừa nát vừa tàn.
“Server, mi lăn ra đây cho ta.” Louis kêu một tiếng.
Server: Không nghe thấy, ta tự kéo mình vào backlist.
Lúc này kêu gã ra ngoài trừ việc nghe mắng ra thì làm gì còn chuyện tốt nào?
Louis thở dài.
Thôi, không cần yêu cầu cao như vậy, trước tiên để cho hắn thử xem có thể thật sự thoát khỏi hình thức màu xanh lục chó má này hay không đã.
Louis để cho Cự hình độ quạ hạ xuống, tự mình xoay người trở về phòng nhỏ.
Chỉ thấy cái đuôi của mị ma rũ ở phía sau, Bùi Y đang hết sức tập trung mà xoa xoa…ừm, quả cầu lửa nhỏ trong tay?
Louis đi qua, tay phải trượt dài theo xương cùng nắm chặt cái đuôi mềm mại của mị ma, lật lại, cho đến khi nắm được mũi đuôi trái tim trong tay.
Rất tốt, không có hình thức màu xanh lục quấy nhiễu, hắn giải phóng!
Cái đuôi của Bùi Y bị ác ma đỉnh cấp khống chế trong tay, hô hấp của y cứng lại, quả cầu lửa nhỏ thật vất vả nặn ra được ‘phụt’ một tiếng tắt lịm.
Y ổn định hai chân có chút nhũn ra, cái đuôi thuận thế cuốn lấy cổ tay của ác ma đỉnh cấp.
“Các hạ.” Bùi Y hơi buồn rầu nhìn ác ma đỉnh cấp nói: “Ngài có cảm thấy ma lực ở vị diện này cực kỳ loãng hay không?”
Loãng?
Louis ngẩn người, thực ra hắn không cảm nhận được độ dày ma lực gì cả, mấy thứ này trong mắt hắn chỉ là số liệu hậu trường, hắn chỉ có thể đảm bảo số liệu của hắn không có bất luận vấn đề gì, vì thế, độ dày của ma lực bên ngoài không thể ảnh hưởng đến chủ trình tự như hắn.
Nhưng từ biểu tình ủy khuất đến muốn khóc của mị ma mà nói, đây có lẽ là một chuyện rất khó chấp nhận chăng.
Bùi Y nhìn đôi tay của mình, vô cùng mất mát nói: “Em đã dùng quả cầu lửa để thử, em thậm chí còn không nặn được một quả cầu đường kính 5cm.
Ma lực vất vả lắm em mới tích cóp được, sau khi đi qua vết nứt không gian đã hoàn toàn không có rồi, ma lực ở nơi này còn vô cùng loãng, thiếu cũng khó có thể hấp thụ từ không khí được.”
Bùi Y nghĩ, có lẽ y đã biết tại sao cái vị diện mới này lại cằn cỗi như vậy.
Louis giơ tay xoa xoa đầu mị ma, rồi sau đó cho y một nụ hôn sâu kiểu Pháp.
Ma lực theo nụ hôn này truyền đến trên người mị ma, Louis không lập tức buông mị ma ra, hắn nhẹ nhàng đụng vào cánh môi của mị ma, nói nhẹ: “Để cho ta đến làm đối tượng hấp thu ma lực của em được không? Đừng lo lắng, rất nhanh là ta có thể định vị trở lại.”
Bùi Y híp mắt, không trả lời, nhưng cả tay lẫn chân đều ôm chặt lấy người của ác ma.
Độ ấm trong không khí như tăng lên, Louis gần như đã đạt được mục tiêu chuyến đi này của hắn — tiến hành một đợt giao lưu sâu mà không bị hình thức màu xanh lục quấy rối.
Nhưng mà —-
Đây là một quyển tiểu thuyết màu xanh lục, khi nhan sắc chuẩn bị thay đổi, dù sao cũng phải có chút gì tới phá hư cái diễn biến không thích hợp này.
Cho nên, vào lúc quần áo của mị ma bị cởi bỏ, gần như không hề có ngăn cách dán lên thân hình của ác ma, Cự hình độ quạ đột nhiên kêu to một tiếng.
“A —— a ——” tiếng kêu của quạ luôn có một cảm giác tuyệt vọng như tử thần đã đến gõ cửa nhà bạn vậy.
Bùi Y đẩy ác ma đỉnh cấp ra: “Cự hình độ quạ hình như gặp, ừm, một chút phiền toái.”
Louis: “Em muốn ta dừng lại sao? Nhưng —” Hắn có ý mà vỗ vỗ bộ vị dưới tay: “Nơi này không phải nói như vậy.”
Bùi Y kẹp hai chân: “Nhưng mà độ quạ —- a, các hạ!”
“Hừm, như em mong muốn.
Chúng ta đi ra ngoài xem.” Louis đem số liệu, cũng chính là ma lực, ngưng kết lại, bỏ thêm vào thân thể bị khô cạn ma lực của mị ma.
Cái đuôi cùng cánh của Bùi Y bị k1ch thích mà đập loạn một hồi.
Ác ma đỉnh cấp nhanh chóng ôm mị ma, vừa vỗ vừa dỗ dành trấn an một lúc.
Gương mặt Bùi Y đỏ hồng, hai mắt chứa đầy hơi nước, y còn cần bình tĩnh, lại bình tĩnh.
Nhưng mà cảm giác bổ sung ma lực thực sự quá tuyệt vời.
Louis ôm lấy Bùi Y đi ra phòng nhỏ, hai ma thấy được đồ vật khiến Cự hình độ quạ phải kêu to “A A” —
Một đám thằn lằn.
Vẫn là cái loại thằn lằn có cánh ý.
Thanh âm của Bùi Y còn có chút khàn khàn: “Các hạ, thằn lằn mọc cánh rất là hiếm đó.”
Louis: “…..” Cái gì mà thằn lằn chứ, rõ ràng là cự long.
Hơn một trăm con cự long ‘bao vây’ họ, không biết muốn làm gì.
“Cự hình độ quạ đói bụng sao?” Bùi Y tiếp tục nói: “Em nhớ hình như nó rất thích ăn thằn lằn.”
Louis: “Không loại trừ khả năng này.
Thế nhưng, ta nghĩ đám thằn lằn trước mặt này, từ phân loại chủng tộc mà nói, có lẽ hẳn là thuộc loại rồng.”
“Cái gì?” Bùi Y sợ ngây người: “Rồng? Là cái loại cự long bụng to, có cánh, thời gian ngủ còn dài hơn cả thời gian tỉnh, thích sáng lấp lánh cùng cướp bóc công chúa, hơn nữa một lời không hợp liền phun lửa vào ma khác đó?”
Louis gật đầu.
Bùi Y: “Em chưa từng thấy một con cự long ốm yếu gầy nhỏ như vậy, ngài mau xem con kia đi, nó liệu có lớn bằng Cốt Cốt hồi trước không?”
Louis: “……” Thật trùng hợp nha, hắn cũng chưa từng thấy con cự long nào gầy yếu như vậy.
Bùi Y: “Vậy, đám cự long này muốn làm gì? Cự hình độ quạ có thể ăn cự long không? Có thể ăn hỏng bụng không?”
Louis: “Về lý thuyết thì không, nhưng nhỏ như vậy Cự hình độ quạ chắc cũng kén ăn.
Hơn nữa, đối phương hình như phái đến không chỉ mấy trăm con rồng.”
Đúng vậy, mấy trăm con rồng ốm yếu này chỉ là quân tiên phong, mặt sau còn có hơn một ngàn con