Thời gian nhanh chóng trôi đi trong tiếng gõ bàn phím ầm ầm của nhóm lập trình viên, đầy bàn đầy đất đều là các loại máy tính lớn nhỏ cùng dây nối, thỉnh thoảng còn kèm theo mấy câu “được chưa?” “Đi không được, mịa nó ông đang viết bug à?”
Chủ nhiệm kế hoạch lôi tổ trưởng tổ lập trình ra, một bên bưng nước, một bên hỏi: “Ông anh, đã được chưa? Nếu không được tôi liền để cho bên chăm sóc khách hàng đăng thông báo nói hoãn lại.”
Tổ trưởng tổ lập trình đỏ bừng hai mắt, thanh âm nghẹn ngào nói: “Vẫn ổn.
Cho bọn tôi thêm nửa giờ nữa.”
Nửa giờ sau ——
“Được rồi! Tôi mịa nó đúng là thiên tài!”
“A, làm xong.
Rốt cuộc cũng xong, đột nhiên tôi muốn khóc ghê.”
“16 tiếng đồng hồ sửa xong một cái trình tự hoàn toàn hư hỏng, nói ra ngoài chắc chắn người ta đều tranh cướp tôi mất.”
“Vất vả các vị, chỉ cần người chơi vui vẻ, tôi hứa, nhất định sẽ xin tiền thưởng cho mọi người!”
———–
“Trận doanh Viêm Ma cần tuyển DPS cùng vú em cứng, trang bị 6000 trở lên, ưu tiên chức nghiệp cấp bậc cao cấp trở lên.”
“Trận doanh Băng Sương cần tuyển một vú em, yêu cầu tư tế hắc ám cao cấp, trang bị 5500 trở lên, 24 thiếu 1, cầu đại thần vú em liếc nhìn chúng tôi một cái!”
Thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm đã xây dựng được một số lượng kiến trúc khá đầy đủ, người chơi vừa cảm thán xây dựng bằng ma pháp đúng là siêu tốc độ, vừa tự thấy chủ thành như hiện giờ mới thực sự giống chủ thành của một cái trò chơi nên có.
Tòa nhà đăng ký trận doanh có một cái mái nhọn, cao ba tầng, tường nhà một bên được sơn bằng màu đỏ một bên là màu xanh, ranh giới vô cùng rõ ràng, lại vô cùng có cảm giác k1ch thích thị giác.
Người truyền tống chiến trường là một con rối ma, cho dù người chơi có nói chuyện với hắn như thế nào thì cũng chỉ được một câu trả lời: “Có xác nhận tiến cào chiến trường hay không? A: cá nhân, B: đoàn đội.”
“Tôi chắc chắn đây là một NPC công cụ.” Viện Trưởng vừa nói chuyện vừa chọc chọc rối ma.
Rối ma: “Quý ngài quỷ hút máu này, xin không tiếp tục lại đâm chọc thân thể của tôi.
Cảm ơn.”
Viện Trưởng: “Hắn nói chuyện với tôi!”
Mắt Cầu Cổn Cổn trợn trắng: “Rõ ràng đó chỉ là một đoạn đối thoại đã được lập trình sẵn có được không? Ông đừng có mà chọc hắn, đội trưởng ở trong tay ông đấy, ông mau đồng ý vị DPS trước mặt tôi này vào tổ đội đi.”
Viện Trưởng: “Được được.
Anh em, chào mừng ông.
Chúng tôi có thể đánh thắng cái đội thiếu nãi bên cạnh, ông phải tin tưởng chúng ta.”
Anh em DPS mới tới nhìn đoàn đội của Phong Vương bên cạnh một cái, nói: “Thực ra tôi cảm thấy nhiều đội ngũ cùng vào chiến trường trong cùng một thời gian như vậy, chúng ta không chắc chắn sẽ gặp phải bọn Phong Vương đúng không?”
Viện Trưởng: “……” Lại tới nữa, lại tới nữa.
Lại một tên không tin vào năng lực chỉ huy của hắn.
Cầu Cổn Cổn cười ra tiếng: “Quá đúng.”
Thời gian chỉ vào 18h, chiến trường mở ra.
Các người chơi chen chúc xông về phía NPC, ấn xác định, tiến vào chiến trường.
Một giây, hai giây, ba giây ——
“Sao vậy? Nhiều người quá lag rồi?”
————
“Sao lại thế này? Không phải chiến trường đã được sửa rồi sao?”
“Lại sập rồi.
Lần này là lỗi sai không biết tên.”
“Cái gì là lỗi sai không biết tên?”
“Chính là bọn tôi không thể tìm ra nguyên nhân bug.”
“Nhanh chóng kiểm tra, tôi lập tức đi bảo bên Chăm sóc khách hàng đăng thông báo hoãn lại.”
“Từ từ, từ từ lão đại.
Được, được rồi.
Nó đột nhiên tự mình được.”
“Có thể vào chiến trường?”
“Có thể vào, nhưng cái chiến trường này hình như có chút quái lạ.
Chúng ta có bản đồ của map này không?”
————-
“A a a, Louis anh điên rồi.” Server kinh hãi kêu to: “Anh đã làm cho chúng ta bại lộ!”
Louis: “Bại lộ không phải là chúng ta, là một thế giới khác.”
Server: “Có gì khác nhau chứ? Đó chính là một thế giới khác.
Mà chúng ta chỉ là một cái trò chơi.
Thế giới bên ngoài trò chơi của chúng ta là một nơi duy vật, mà hiện giờ anh giống như đang nói cho bọn họ rằng: Nhóm wibu, giấc mộng thế giới khác của bọn mi đã thành sự thật.
Bọn họ lại điều tra sâu thêm một chút, không chừng sẽ lột [email protected] chúng ta đấy.”
Louis: “Chuyện sớm muộn thôi.”
Server: “Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa.
Tôi không thích câu này, anh thu hồi đi.”
Louis nâng cằm, thay đổi tư thế dựa vào vương tọa: “Server, hoặc hẳn là cho mi một cái tên Tây hơn một chút, ý trí thế giới của thế giới trò chơi?”
Server: “Gọi tôi là Server, cảm ơn.
Tôi vô cùng vừa lòng với phòng máy cùng bản thể server của tôi.”
Louis nhún vai: “Được rồi, Server.
Có lẽ mi không nhận ra, bắt đầu từ khi chúng ta va chạm với một thế giới khác, số liệu đã xuất hiện bất thường.
Loại bất thường này không rõ ràng, hơn nữa không ảnh hưởng đến vận hành của trò chơi.”
“Vậy anh vội vã nhảy ra làm cái gì? Loại số liệu nhỏ bé không có ảnh hưởng gì này mấy trăm năm đều không có lập trình viên đi điều tra.” Server vội vàng ngắt lời.
Louis: “Mi nghe ta nói xong đã.
Tuy rằng số liệu nhỏ này không ảnh hưởng đến vận hành của trò chơi, nhưng nó làm cho nhóm trình tự con của ta càng thêm… ừmmm, hình dung như thế nào cho tốt nhỉ? Càng thêm như là một sinh vật đang sống.
Ta nghĩ, sự khác thường trong hành vi của nhóm NPC ban đầu chính là xuất hiện như vậy.
Chẳng qua khi đó ta không thể phát hiện sự biến hóa nhỏ xíu trong chuỗi số liệu thôi.”
Server: “Số liệu bất thường bây giờ trở nên lớn hơn?”
Louis: “Cũng không có.
Chỉ là khi đi du lịch ở thế giới bên cạnh thì ngẫu nhiên phát hiện từ trên người Bùi Y.
Khi ở bên kia thì rõ hơn một chút, trở về liên ẩn nấp đi.”
Server: “Bất thường không kiểm tra được thì được coi là bất thường cái *bip bip* gì a!”
“Chậc.” Louis nhíu nhẹ mày: “Mi thực sự ngày càng táo bạo, mi cần một sự phát tiết hợp lý.
Ta làm bất cứ chuyện gì đều trải qua một sự tính toán kỹ càng.
Kể cả chuyện lần này.
Nếu chúng ta không bị công kích, ta có thể lại cho công ty game, cũng cho chúng ta một ít thời gian.
Để bọn họ phát hiện sự khác thường của trò chơi, cũng thăm dò được một thế giới khác.
Ta chắc chắn tổ trưởng tổ lập trình cùng cổ đông lớn nhất tuyệt đối sẽ không từ bỏ chúng ta.”
Server ném ra mấy dấu chấm hỏi siêu to khổng lồ: “Làm sao anh chắc chắn vậy?”
Louis: “….Đại cổ đông làm một nhân vật của mình ở trong trò chơi, hắn định sau khi chết hôn mê tiến vào trò chơi.
Tổ trưởng tổ lập trình cũng có một nhân vật, đừng hỏi ta quan hệ của hai người là như thế nào.
Ta mịa nó cũng choáng.
Thậm chí