Edit: Vân Tịnh Kỳ
Thẩm Dao đã chết, bị một cái sống qua ngàn năm lão quái vật giết chết. Chỉ có điều khi giết nàng thời điểm, lão quái vật này giống như là chảy nước mắt. Thẩm Dao kinh ngạc mở to hai mắt như là trước khi chết nhìn chằm chằm người yêu lần cuối vậy. Phải biết rằng, vị này lão quái vật có một khuôn mặt trẻ tuổi lòe loẹt cộng thêm ôn hòa như gió xuân ấm áp hình tượng rất được những thiếu nữ 18 yêu thích, nhưng thực tế bất đồng là có một khuôn mặt như vậy lại là một người nam nhân hờ hững, vô tình, tàn khốc, hung ác, nguy hiểm. Nam nhân như vậy lại biết rơi lệ đến vị này phụ thần đều cảm thấy kì lạ. Cười tủm tỉm đem linh hồn Thẩm Dao thu tới trước mặt sau đó không chút nào phí chút sức lực đem một linh hồn mới cho tiêu diệt rồi ôn hòa hỏi Thẩm Dao
"Dao nhi, là một cái bé ngoan. Cần sẽ phải nghe lời của ta nha?"
Nàng là một cái bé ngoan? đây là lừa quỷ a? Tuy kí ức khi còn sống Thẩm Dao đã không nhớ rõ nhưng nàng biết nàng không phải là cái bé ngoan gì tính tình của chính mình cũng không phải rất tốt. Nhưng mà tên này vừa tay không tiêu diệt một cái linh hồn, nàng có thể nói không sao?. Sau khi Thẩm Dao ngoan ngoãn đáp ứng vị phụ thần này gia cho nàng một cái công việc đó là công lược cái nam phản diện trong tiểu thuyết. Những nam phản diện này đều có chung đặc điểm lớn nhất là biến thái hơn nữa những nam phản diện này đều có vẻ bề ngoài, có tiền, có quyền, có thế trừ có chút cực đoan, ngẫu nhiên lộ ra một chút hành động khát máu nhưng theo ý nào đó mà nói thì là một cái hoàn mĩ nam nhân.
__________
Thẩm Dao tỉnh lại đã là lúc vào buổi chiều tà, không có gió chỉ có tiếng ve kêu quanh quẩn bên tai.
Một cái quầy bar màu trắng đập vào trong mắt, rèm cửa màu tối phác họa lên từng mảnh hoa văn, thức ăn đẹp đẽ được bày biện bằng màu lam chén nhỏ trên bàn gỗ một cách tao nhã, lũ rượu hoa điêu khắc tinh tế trong tranh sơn thủy treo trên vách tường ra bộ yên lặng. Toàn bộ gian phòng khiêm tốn nội liễm nhưng không mất vẻ xa hoa.
Thẩm Dao nhìn trên nền gách màu ngà sữa có những cỏ nhỏ mộng ảo màu tím hiện ra một tầng chỉ có gạch trắng mới nổi bậc ánh sáng. Ánh mắt lại theo đỉnh đầu nhìn lên ánh đèn chùm quấc sắc hào quang làm đẹp những bông cỏ nhỏ.
Gian phòng được bố trí mộng ảo xa hoa mà nội liễm.
Thẩm Dao mở ra trong đầu vốn đã truyền đến kịch tình, đây vốn là cái sân trường văn lại hỗn tạp năng lực hào phú chuyện: nam chính Quân Diệc Thanh là nhân vật nổi tiếng ở học viện đế quốc, bề ngoài soái khí mê người. Nữ chính thì là một cái nhân vật ở giai cấp thấp nhờ trọng sinh mà có năng lực đặc biệt một đường tiến mạnh. Hai người tất nhiên là tại học viện đế quốc tạo thành một câu truyện vừa như hỉ vừa như bi lãng mạn. Mà nam phản diện là Phượng Tranh, kiên trì cho rằng nữ chính Mạch Vũ là người yêu của mình kiếp trước. Lợi dụng quyền thế của mình một đường chế tạo hiểu lầm giữa nam nữ chủ mà hai người cũng như là đã cùng một chỗ rồi. Tất nhiên Phượng Tranh cũng có kết cục không phải tốt, rơi vào sống không bằng chết, cả đời đều mơ mơ màng màng.
_____________
#truyện_chỉ_đăng_duy_nhất_trên_wattpad#
_______________
Hoa Quế rơi rào rào xuống mặt đất xoáy lên một tầng hương thơm mềm mại.
Phượng Tranh là một học viện đế quốc giáo sư nhưng không là một giáo sư tốt như danh hiệu, rất ít khi đến đế quốc đại học đi dạy. Nếu đây là ý tưởng đột phá thì nói quả thật là một cơ hội tốt gặp nữ chính sau đó thấy gương mặt quá giống người yêu kiếp trước liền không vãn hồi được mà cho rằng người yêu kiếp trước của mình đến chuyển thế....
Thẩm Dao thản nhiên nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ rồi không dấu vết thu hồi ánh mắt. Thẩm Dao lần này là sắm vai kiêu ngạo tiểu thư, bất cứ lúc nào cũng đều treo một dạng nụ cười có tiền đại tiểu thư, dù cho người ngoài đang đau xót vị tiểu thư này vẫn cười một cách sáng lạn tự nhiên là làm người ta khó chịu.
Ánh mắt lại chậm rã lướt qua trên bục giảng, mắt nhìn vào cười như tắm gió xuân nam tử phong độ nhẹ nhàng mà tao nhã.
Một thân làm người thoải mái văn nhã khí chất nam nhân này phát huy vô cùng tinh tế giống như rượu ủ ngàn năm tản ra một mùi hương mê người khí chất, khiến người ta mê muội.
Nam tử mặc một bộ âu phục màu trắng, tuy nói rằng màu trắng không chọn người nhưng Thẩm Dao thấy lần đầu tiên có người mặc màu trắng lại có hương vị đến vậy: cùng mờ mịt dài đằng đẵng lại thản nhiên mà ra ấm áp tại Thẩm Dao xem ra một từ hình dung đó chính là yêu nghiệt. Khuôn mặt tuấn mỹ tao nhã, mặt mày tĩnh lặng như sông, đôi môi xinh đẹp như trà lửa sáng đốt, đôi mắt như tỉ mỉ vẽ ra tà mị mắt phượng: xa xưa thâm trầm, chìm nổi không rõ giằng co tầm mắt của mọi người làm cho tâm hồn đều muốn sa vào trong đôi mắt màu hổ phách ấy.
Phượng Tranh trên chỉ chỉ trên bản đen dùng giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi nói: "Ta họ Phượng. Nếu không xuất ra ngoài ý muốn ta sẽ đảm nhiệm các ngươi giáo viên bộ môn tiếng Pháp"
Con ngươi màu hổ phách có chút dò xét một phen, trên môi vui vẻ không giảm "chúng ta trước giới thiệu một chút để ta nhận thức mọi người sơ lược một phát có thể chứ?"
"Có thể" Mọi người trăm miệng một lời. Giáo viên tao nhã như vậy dù là nữ sinh hay nam sinh cũng đều phải thích.
Phượng Tranh điểm đến Mạch Vũ thời điểm phát hiện không người đáp lại, dừng một chút "Vị bạn học này không có tới, còn không đã đưa tin?"
"Không có tới báo danh"
Phượng Tranh khẽ gật đầu tiếp túc điểm danh.
Thẩm Dao nghe vậy có chút nhếch môi, Mạch Vũ không có đến đế quốc đại học đưa tin tất nhiên là Thẩm Dao giở trò quỷ. Thẩm Dao lợi
dụng nhà mình quyền thế gọi điện cho giáo dục cục Cục trưởng nên dễ dàng đem Mạch Vũ đến một cái khác học giáo. Bộ giáo dục cục trưởng tất nhiên là không vì một cái không có cái gì mà đắc tội có quyền thế Thẩm gia. Nam nữ chính có thể hay không gặp nhau vấn đề này liền không phải trong phạm vi suy nghĩ của Thẩm Dao. Bất quá vì nam nữ chính quan hệ ràng buộc nên có thể gặp nhau hay không cũng sẽ mạnh mẽ như vậy mà gặp nhau, đến nỗi trả giá bao nhiêu thời gian liền là không biết rồi.
Điểm danh xong, Phượng Tranh bắt đầu giảng học, viết trên bảng một ít nguyên tố cơ bản, Thẩm Dao nghĩ, nhẹ nhàng đụng một cái bút trên bàn. Sau đó, cây bút chậm rãi lăn trên mặt đất.
Phượng Tranh liếc qua cây bút lăn đến chân mình lông mi không dấu vết khẽ nhíu sau đó xoay người nhặt bút trên đất đặt ở Thẩm Dao trên bàn.
"(Tiếng Pháp) Tạ Tạ"*
*không biết ghi sao cứ giữ nguyên
Nữ tử thanh âm có vài phần mượt mà vài phần mềm nhũn, Phượng Tranh nghe xong có vẻ nhảy lên tinh tế đánh giá liếc nhìn Thẩm Dao.
Không thể không nói cô bé này rất đẹp, mang hơi hướng về phương Tây gợi cảm vẻ đẹp. Mặc một bộ bó sát người áo liền váy đem thân hình nữ hài linh lung đường cong phát họa ra. Vạt áo khẽ nhếch lộ ra một đôi tuyết trắng mảnh khảnh mê người câu hồn. Một đầu tóc màu đỏ diêm dúa lẳng lơ sóng lớn sóng nổi bậc lên cả người như mộng như ảo. Trên trán điểm đóa hoa thước tha làm đẹp ra một phần cao nhã, khóe mắt lộ ra một tia quý khí khiêu khích nhân tâm.
Phượng Tranh không dấu vết xem xét một phen rồi như không có gì nhìn sách giáo khoa.
"Xem đủ chưa?" Nữ tử thanh âm không gợi ra cái gì cảm xúc bờ môi lại tuôn ra một nụ cười thản nhiên. Thẩm Dao không phải cố ý làm như vậy kì thực là sai rồi mà Thẩm Dao chính là cố ý làm như vậy.
Tại hơn năm mươi cá nhân trong phòng học, làm sao phô bài hết tài năng cái nhân cho Phượng Tranh chú ý? Thành tích? Dung nhan? Phượng Tranh là nam nhân như vậy cái gì dạng mỹ nhân không có thấy qua. Thẩm Dao sẽ là tụ trong đầu Phượng Tranh một dấu vết quay đầu cũng sẽ quên.
Phượng Tranh đầu lĩnh nhíu mày một lát lộ ra thiển thiển dáng tươi cười "Bạn học ngươi thật đẹp, trong lúc nhất thời không nhịn được. Thật có lỗi"
"Giáo viên ngài cũng tuấn tú mê người" Thẩm Dao nhẹ nhàng gật đầu, bên môi treo một xinh đẹp độ cong tại mọi người chú ý chậm rãi nói ra: "Chỉ có điều nội tâm thật sự khó coi."
Lần đầu tiên Thẩm Dao đã thấy ra nam tử này chỉ có bề ngoài nho nhã bên trong thì đã không biết nhiều ít hư thối không chịu nổi. Tuy có một tầng túi da lại de dấu không được cổ hung ác chí.
Phượng Tranh rõ là sửng sốt một chút, tuy bên môi còn treo nụ cười như tắm gió xuân. Bất quá ngạc nhiên đã tràn vào cặp mắt màu hổ phách trong trẻo nhưng lạnh lùng kia.
Sau đó Phượng Tranh muốn mở miệng lại một giọng nói trầm thấp quý báu như đàn cello cắt ngang:"Xấu hổ, quấy rối một lát. Ta tìm Thẩm Dao tiểu thư"
"Xem ra quản gia của ta cũng đến tìm ta rồi." Thẩm Dao đứng lên hướng Phượng Tranh nhẹ gật đầu, tao nhã bên cạnh Phượng Tranh rời khỏi, "Thật có lỗi. Giáo viên, ta có chuyện phải đi trước rồi."
Phượng Tranh nhíu mày, đột nhiên phát hiện một ngày hôm nay nhíu mày so với một năm trước còn nhiều, nhưng vẫn ôn hòa nói: "Có thể."
"Đại tiểu thư"
Thẩm Dao thản nhiên nhìn lướt qua đối với mình cung kính nam tử, mặc một bộ màu đen âu phục nhưng vẫn không che lấp được tuấn mỹ túi da. Nói thật ra nguyên chủ bên người nam tử thật là dung mạo ai cũng không tệ, ngay cả quản gia bên người tướng mạo có thể ngang hàng với minh tinh rồi.
Thẩm Dao đem bao bao trong tay đưa cho quản gia của mình tao nhã mà rời đi. Quản gia hướng mọi người lộ ra thản nhiên tươi cười sau đó quay người đuổi kịp tiểu thư của mình.
Phượng Tranh thu hồi mắt quay đầu lại mới phát hiện trong ban người đã bộc lộ xem ngây người dáng vẻ. Phượng Tranh thoáng suy tư một chút, nghĩ cũng phải, đế quốc đại học không giống như là cái khác đại học. Thi được vào đây cũng là do năng lực, dùng tiền đập đi vào cũng đập không vào. Cho nên đế quốc đại học cũng giống như bình thường ngẫu nhiên thì cũng có nhà giàu đệ tử. Chỉ có điều không biết có phải hay không những con cái nhà giàu kia đều là thập phần khiêm tốn hay vẫn là cái khác nguyên nhân mà không ai chứng kiến một màn như vậy.
Đối phương tuy là cười dịu dàng yếu ớt, cử chỉ tao nhã, đối xử với mọi người "hiền lành" nhưng theo nàng lời nói cử chỉ cũng có thể phân biệt nàng cùng mọi người không cùng cấp độ. Cô bé kia hình như gọi là Thẩm Dao. Là Thẩm gia con gái a....
Phượng Tranh mỉm cười, "Tốt rồi, các vị đồng học chúng ta tiếp tục học đi."