Edit: Vân Tịnh Kỳ
Một cỗ xe Lincoln dài đứng tại bóng con đường nhỏ. Cùng bình thường xe Lincoln không giống nhau, chiếc Lincoln này được phun màu đỏ chót, dưới ánh nắng mặt trời lóe ra chói mắt hào quang. Thẩm Dao khó chịu nhíu mày, chiếc xe này theo thẩm mỹ của Thẩm Dao mà nói là quá mức khoe khoang rồi, bất quá nhiệm vụ của cô là công lược Phượng Tranh không phải qua đến để hưởng thụ cô chỉ có chút nhíu mày.
"Đại tiểu thư, mời." Quản gia-Mark cung kính mở ra cửa xe, Thẩm Dao thấp giọng nói một câu "Cám ơn" rồi tao nhã bước vào trong xe.
Trong xe, Thẩm Dao nhắm mắt dưỡng thần. Lông mi cong mỏng như cánh ve hơi khép lại tạo một hình ảnh thanh tú hồ điệp xinh đẹp, cộng thêm trắng noãn mà tái nhợt gương mặt ẩn bên không ánh chiều tà lộ ra thêm vài phần tốt đẹp.
Mark thản nhiên thu hồi ánh mắt, vị đại tiểu thư này chỉ có khi ngủ mới lộ ra vài phần đáng yêu. Quay đầu nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ cuối cùng một vòng trời chiều cũng bị đêm tối nuốt hết.
Đầu xuân chạng vạng tối, phần lớn thập phần đáng yêu.
Sắc trời ngả màu hắc lam, thế nhưng trời tưởng cho người một loại cơ hội chờ mong cùng ngăm đen hiện ra vài hồng sắc giống như sáng ngời sắc thái.
Thẩm Dao mi có chút giật giật, giống như vô tình ý nói một câu:"Đã tới chưa?"
"Đã tới, đại tiểu thư"
Theo Mark trầm thấp tiếng nói là một trận tà âm. Thẩm Dao nhìn thoáng qua ánh kim điêu khắc biển tên ở cửa lớn, ba chữ đại khái mênh mông chữ phồn thể- Cửu Trọng Thiên truyền vào đôi mắt.
Có đứa bé đẩy cửa ra bên cửa không biết tên hoa văn lập tức hai mắt tỏa sáng. Hạnh phúc mùi thơm, hoa mĩ sắc thái, như mây người đẹp....
Nơi này là địa phương vung tiền như rác, là nơi sung sướng hưởng thụ, là nơi ăn uống linh đình...
Thẩm Dao cầm lên một ly champagne chậm rãi uống một hớp, lông mi có chút nhíu lại. Dựa theo nguyên chủ trí nhớ hôm nay là ngày theo bốn vị được đề cử để chọn ra một vị hôn phu thời gian. Thẩm gia tại Đại Hạ đế quốc thuộc về siêu nhất lưu, Phượng Tranh chỗ Phượng gia đều so thấp hơn với Thẩm gia. Mà nguyên chủ coi như là Thẩm gai người thừa kế, tự nhiên là địa vị rất cao. Bất quá Thẩm Dao thấy kì lạ quý hiếm là nguyên chủ giống như cổ đại công chúa theo trong mọi người chọn ra tương lai một vị trượng phu của mình. Chỉ có điều vị tiểu thư này lại tuyển địa phương ngợp trong vàng son để tới gặp các người được đề cử vị hôn phu.(Phần này đại gia hiểu không?)
Môi đẹp khẽ nhếch qua tươi cười nói cho cùng mình cùng nguyên chủ có vài phần tương tự cũng không phải cái gì dạng người tốt. Thẩm Dao nhẹ nhàng đem trên vai âu phục màu trắng đưa cho một bên Mark, nhìn thoáng qua làm cung kính hình dáng trong mắt khó dấu chán ghét Mark liếc. "Gọi bọn hắn đến lô ghế 502 chờ ta."
__________
#truyện_chỉ_đăng_duy_nhất_trên_wattpad#
__________
Âu Dương Liệt cau mày nhìn xem bên cạnh khiêu gợi nóng nảy nữ nhân không ngừng cố gắng chen chúc tới bên mình, ánh mắt thản nhiên lước qua, những nữ nhân kia thu liễm không dám nhích lại gần mình mới vững vàng phóng ra đôi chân dài bước đi.
Bên cạnh âu phục màu lam nam tử liếc mắt nhìn không khỏi cười khẽ một tiếng, thanh âm nói không nên lời gợi cảm: "Liệt, không cần như thế."
Âu Dương Liệt nghe vậy liêc mắt nhìn, "Liên Kính ta là nam"
Ngụ ý muốn phát thì đi tìm nữ nhân đi.
Liên Kính cùng Âu Dương Liệt ở chung nhiều năm nên cũng lý giải Âu Dương Liệt ngụ ý cũng không phát hỏa, xoay người nhìn đến một cái người đẹp cười hì hì, sờ soạng đùa giỡn một phen mới đẩy ra đám nữ nhân.
Hai người chậm rãi về hướng 502.
Đèn thủy tinh màu tím trang nhã treo cao cao ở màu trắng trần nhà, đối diện tường khảm nạm một cái tủ rượu, màu sắc thuần Tửu Dịch hiện ra yếu ớt sáng bóng.
Trên tường treo Rafael 《thánh mẫu đồ》 vốn là đoan trang thánh khiết nhưng trong mắt Thẩm Dao lại xem ra một cỗ phóng đãng hương vị. Màu vàng tóc dài, có chút đi ra bộ ngực sữa, khóe miệng thoát lên kiều mỵ dáng tươi cười. Chỉ là sao vậy có cỗ sa hoa lãng phí, mà khung lồng kính ảnh có mờ mờ ảo ảo hoa văn ngược lại là càng có tính nghệ thuật.
Vẽ người bộ dạng này kĩ năng thập phần cao siêu, nếu như không phải thánh mẫu kia cùng nguyên tác không giống đó là màu xanh lá con ngươi, Thẩm Dao cũng nhìn không ra là đồ dỏm.
"Cửu Trọng Thiên tên rất hay." Khóe môi dâng lên đen tối tươi cười, ánh mắt Thẩm Dao chậm rãi rơi trên bộ ngực sữa thánh mẫu.
Hai người đẩy cửa vào thấy được một cảnh tượng như vậy. Thẩm Dao nghe tiếng mở cửa chậm rãi quay đầu lại. Khóe môi cũng chậm rãi nâng lên một vòng cười không để lại dấu vết nhìn lướt qua hai người.
Vị thiếu chủ Âu Dương gia chính là mặc một bộ âu phục màu đen thẳng tắp phát họa hắn to lớn hoàn mĩ dáng người. Bộ mặt góc cạnh rõ ràng, đường cong thập phần cương nghị, đôi con ngươi màu đen giống như vưc sâu lạnh băng làm lòng người lạnh.
Mà đi bên cạnh treo một nghiền ngẫm cười, mặc một bộ âu phục màu lam, cứng rắn lại ra một phần ngả ngớn. Giờ phút này Liên Kính đang dùng đào hoa câu người ánh mắt đánh giá Thẩm Dao, cuối cùng lại dừng ở cổ cô khóe miệng lộ ra không rõ hàm súc ý cười.
Thẩm Dao nhíu mày cũng không để ya cái kia trắng trợn ánh mắt, hiện tại Thẩm Dao chính là sắm vai đại tiểu thư "các ngươi cứ tùy ý"
Đỉnh đầu bị che mất ánh sáng, Thẩm Dao ngẩn đầu lên-một cái nam nhân quá mức "xinh đẹp".
Đôi mắt phượng có chút giơ lên, màu lam đôi mắt giống như trì bích thủy mê người. Lông mi đậm như là tiểu phiến tử che lấp suy nghĩ làm cho người tìm tòi đến tột cùng*
Nam tử chính là mẫu con lai điển hình, mũi cao thẳng, hơi người Caucasus màu
da nhưng tóc lại là đen nhánh.
Trên người nam tử tuôn ra một hồi phún dũng mà giận dữ, Thẩm Dao nhíu mày. Dựa theo nguyên chủ mà nói vị này là Nam Cung Tước chính là thanh mai trúc mã với nguyên chủ đồng thời cũng là người được đề cử cho nguyên chủ lựa chọn vị hôn phu. Hơn nữa hai người này.... Thẩm Dao nghĩ tới đây không khỏi buồn cười.
Lúc nhỏ là nguyên chủ không ngừng dính tại Nam Cung Tước bên người, chuyên gia xử lí những nữ nhân bên cạnh Nam Cung Tước. Chỉ có điều trưởng thành thì nguyên chủ ngày càng xa dần Nam Cung Tước. Nam Cung Tước ngược lại là thích nguyên chủ.
"Nam Cung. Nộ hỏa trùng trùng như thế là lại làm gì?" Nguyên chủ gọi hắn cũng là một cách kì lạ cho tới giờ cũng chỉ gọi họ hắn.
"Ngươi đây là muốn làm cái gì?" Nam Cung Tước hít sâu mới từ từ nói ra không để ý ánh mắt hai người khác.
Thẩm Dao mỉm cười ngọt ngào: "Như ngươi chúng kiến chỉ cùng bốn vị gặp mặt thoáng một cái mà thôi. Chỉ có điều còn một vị tựa hồ còn chưa có đến."
Nam Cung Tước lông mày co rút nhanh: "Ngươi lại muốn làm ẩu cái gì nha?"
Thẩm Dao cười như không cười nhìn một cái Nam Cung Tước, Nam Cung Tước người này xem ra cũng chỉ là đứa trẻ không lớn lên. Lúc trước nguyên chủ thật tình thì vứt bỏ như lý, giờ đây nguyên chủ tỉnh ngộ hắn lại hối tiếc không kịp, chỉ có điều người này quá thích hù người rồi. Ngươi nói, nếu là thật tâm theo đuổi một cô gái lại treo bộ dạng cao cao tại thượng cộng thêm độc miệng khắp nơi nói móc nguyên chủ, nguyên chủ cũng không phải cuồng bị ngược đãi nên tự nhiên sẽ không thích.
Thẩm Dao cười cười cũng không nói tiếp
"Xem ra còn một vị khoan thai đến chậm"
Nam Cung Tước cau màu thật sâu nhìn Thẩm Dao một cái trong mắt phức tạp cảm xúc làm người loạn tâm. Thẩm Dao rủ xuống ánh mắt che đậy trong mắt hào quang. Trong lúc nhất thời căn phòng lờ mờ an tĩnh quỷ dị.
"Xem ra ta đã đến chậm" Một đạo ôn nhu thanh âm cắt đứt không khí nặng nề này.
Tiếng nói nam tử trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi thở mang theo thản nhiên tình cảm ấm áp, không đậm không nhạt tựa như con ngươi màu hổ phách ấy lại như một tầng băng mờ ảo hơi sương làm người không thể nào thấy rõ.
Lập tức tám đôi mắt nhìn về phía người vừa tới. Người tới cũng chỉ mỉm cười như mùa xuân không gì biến hóa.
Thẩm Dao quang minh chính đại mỉm cười bắt đầu đàu giỡn người nào đó "Không sao mỹ nhân đến trễ có lý do"
"Ngươi là được như vậy cùng luôn" Người đến nghe vậy không tức giận, chỉ khi nghe đến hai chữ mỹ nhân bờ môi thản nhiên tươi cười.
"Phượng tiên sinh ngươi tốt"
"Thẩm tiểu thư ngươi tốt" Phượng Tranh ánh mắt có chút lướt qua mọi người.
Liên Kính, Âu Dương Liệt tất nhiên một chỗ khoan thai tự đắc uống champagne mà bên cạnh có một khuôn mặt giận giữ nhìn chằm chằm_Nam Cung Tước.
Thật là. Rõ ràng đem mình giả tưởng địch nhân.
Không thể phủ nhận thiếu nữ trước mắt à không, nữ nhân trước mắt rất đẹp!.
Phượng Tranh biết gu thẩm mĩ bây giờ của mình giờ đây rất hà khắc nhưng Thẩm Dao quả thật rất đẹp. Môi không điểm mà hồng dưới ngọn đèn u ám hiện lên một tầng sáng bóng. Con ngươi tịch mịch như biển rồi lại làm người ta thanh tĩnh vô cùng mị hoặc tự nhiên. Khuôn mặt kiều nộn như hoa hồng tháng tư, hai đầu lông mày thản nhiên mang theo tia lạnh tình. Hai loại khí chất hồn nhiên hòa cùng một chỗ hoàn mỹ lạ thường.
Nữ tử giẫm trên giày cao gót tại trên sàn nhà tạo lên một trận dễ nghe tiếng vang nhue là một lông nhung màu đen thiên nga quẹt qua làm lòng người say ám muội.
Mông lung ngọn đèn chiếu qua yếu ớt bao phủ xuống buộc vòng quanh không khí ấm vị dẫn lòng người một ma lực an bình. Tay lạnh băng dắt nam tử tay.
Phượng Tranh nhẹ nhàng liếc qua thấy Thẩm Dao không có một tia xấu hổ có chút nhăn mày.
"Mark, giúp ta tiếp đãi ba vị. Ta cùng với Phượng tiên sinh đi trước một bước.
"Dao nhi."
Thẩm Dao bước chân dừng lại nhìn về phía Nam Cung Tước
"Có cái gì chuyện sao?"
"Ngươi đây là cái gì ý tứ?"
"Có mấy lời không cần nói rõ" Thẩm Dao không thay đổi vẻ mặt, Phượng Tranh cảm nhận được tay Thẩm Dao có chút quơ quơ.
"Vị hôn phu của ta đã chọn xong rồi." Nói xong Thẩm Dao mỉm cười nhìn về phía Phượng Tranh.
"Kính xin vị tiên sinh này nhường đường một chút" Phượng Tranh đưa tay ôm chầm Thẩm Dao. Thẩm Dao thân hình có chút rung rẩy mà Phượng Tranh trong mắt có nhiều hơn một phần vui vẻ.
Hai người dẫn nhau rời đi.