Editor: Tranh Nhược
Chương 129
Chẳng qua Nhược Vũ San khóc càng thảm, rảnh đâu mà để ý anh ta?
Tần Luyên sau khi xử lý người đàn ông tây trang, quay đầu nhìn về phía em gái âu yếm.
Không biết từ lúc nào, em gái kiều mềm, tiến vào lòng anh ta......
Làm anh ta đau lòng, tâm động không thôi! Hận không thể đưa hết tất cả tốt đẹp trên thế giới cho cô, nhưng lại lo cô chạy, hận không thể giam cầm cô thật chặt bên mình.
Nhưng hôm nay, cô vì người khác khóc. Còn khóc đến thương tâm.
Người anh ta luyến tiếc động đến, cư nhiên lại có người ăn gan hùm mật gấu làm cô thương tâm?
"San Nhi, đừng khóc. Người tên Vương Kiều An kia, nếu dám chọc em, anh trai giúp em hết giận, được không?"
Nhược Vũ San đang khụt khịt mở to hai mắt.
Lông mi như cánh bướm xinh đẹp, run lên.
Tần Luyên nhìn thấy trong lòng tức giận, bụng nhỏ xao động, lại nỗ lực đè nén.
"Anh trai, nhưng, cô ấy là bạn tốt của em...... Em không nghĩ tới, cô ấy sẽ phản bội em! Cô ấy lại còn nói anh là biến thái, ô ô ô......"
"Hử?" Hầu kết Tần Luyên lên xuống, nhìn miệng nhỏ đỏ bừng của cô, khắc chế dục vọng muốn hôn, "Nếu như vậy, anh giúp em giáo huấn cô ta, được không?"
Nhược Vũ San tuy rằng biết, thủ đoạn của anh cô ta tàn nhẫn, nhưng vẫn cảm thấy, Vương Kiều An sai rồi, cần có người thay cô ta dạy cô.
Cô ta là vì tình bạn của hai người, mới để anh trai đi tìm cô! Đúng, chính là như vậy!
Rolls-Royce siêu dài đi vào sân trường để lại bóng vì nó chạy quá nhanh.
Kiều An vốn dĩ đang học, lại có một người đàn ông tây trang đi tới, đến lớp học kéo cô đi.
Rất nhiều người đều nhận ra là vệ sĩ đi theo bên người Nhược Vũ San.
Có người vì Kiều An lo lắng, nhưng cũng có người vui sướng khi người gặp hoạ.
Cửa xe hơi mở ra, nam chính Tần Luyên tuấn soái khốc gỡ kính râm.
Biểu tình trên mặt tuy rằng cười như không cười, nhưng đáy mắt lại lạnh băng không có độ ấm.
"Là cô?"
Ngữ khí cao cao tại thượng, cùng với gương mặt lớn
lên được coi là cực phẩm, Kiều An biết, đây là nam chủ thế giới này.
"Anh tìm tôi vì trút giận thay Nhược Vũ San?" Trên mặt Kiều An không che giấu kinh ngạc, "Tôi không nghĩ tới, Tần tổng tài là tổng tài, lại còn muốn trộn lẫn vào giận dỗi giữa các nữ sinh."
Châm chọc! Đây là trần trụi châm chọc!
Dù cho Tần Luyên là tổng tài, trường hợp lớn thấy nhiều, khuôn mặt tuấn tú cũng không khỏi đỏ lên.
Anh ta không nghĩ tới, Vương Kiều An này sắc bén như vật. Trước đó anh ta có điều tra coi, cho rằng cô chỉ là người xuất thân bình dân, các phương diện khác cũng thường thường. Cho rằng lòng can đảm của cô cũng như khuôn mặt tầm thường.
Lại không nghĩ rằng, lời cô nói, nhất châm kiến huyết (*), làm người không xuống đài được.
(*) Đâm một cái là thấy máu. Ý là nói một câu mà thể hiện rõ hết tất cả các vấn đề ở sâu tận cùng, đúng trọng điểm.
Càng quan trọng hơn, anh ta ngồi ở chỗ này, bảo người đàn ông tây trang trực tiếp đưa cô từ lớp ra đây. Theo lý mà nói, cáo già nhìn quen mưa gió dưới loại tình huống bất ngờ này cũng sẽ run lên.
Nhưng Vương Kiều An lại có tố chất tâm lý rất tốt, dù là lúc này, vẫn duy trì mồm nhanh miệng dẻo.
Anh ta cần đánh giá lại nữ sinh này một lần nữa.
Kiều An hào phóng tùy ý anh ta đánh giá.
Tần Luyên không tới tìm cô, cô cũng muốn đi tìm Tần Luyên.
"Tôi biết Tần tổng tìm tôi tính sổ. Nhưng tôi cảm thấy loại hành vi này nhàm chán cực kỳ. Nếu để mọi người biết, Tần tổng đối với em gái còn học cao trung có tâm tư không muốn để ai biết, không biết sẽ có hậu quả gì?"
- -----
21h19 15/1/2020