Công Lược Nam Thần Vũ Trụ

Anh trai bá đạo, buông em ra (12)


trước sau

Editor: Tranh Nhược

Chương 130

Tần Luyên vốn còn âm u.

Ở trong lòng anh ta, Nhược Vũ San là cô bé đáng yêu thiện lương thuần khiết nhất trên thế giới này.

Nhưng Vương Kiều An, lại làm cô khóc.

Anh ta không cảm thấy, một nam nhân như mình tham gia vào quan hệ tình cảm của hai nữ sinh có vấn đề gì; anh ta cũng không cảm thấy, anh ta dùng thủ đoạn đối phó một nữ sinh cao trung có gì không thoả đáng.

Bởi vì, trong lòng anh ta, người làm Nhược Vũ San thương tâm, đều nên xuống địa ngục!

Vốn dĩ, Vương Kiều An làm bạn tốt Nhược Vũ San để ý nhất, nếu cô sửa khuyết điểm, thề về sau chiếu cố San Nhi, không chọc cô thương tâm, anh ta còn buông tha cô.

Nhưng lúc này, thấy Kiều An miệng lưỡi sắc bén, anh ta biết, chuyện này, không đơn giản như vậy.

"Người khiêu khích Tần Luyên tôi, đều đã chết......"

Kiều An vỗ vỗ ngực, "Trời ạ, tôi sợ quá nha. Tần tổng không sợ chuyện anh em gái ***, tự nhiên không để bụng giết người diệt khẩu. Giẫm đạp pháp luật như vậy, giẫm đạp đạo đức xã hội, không biết, tôi báo nguy có dùng được hay không......"

Báo nguy? Trên mặt Tần Luyên một mảnh châm chọc.

Kiều An như bừng tỉnh đại ngộ, "Đúng rồi, cục cảnh sát thành A chúng ta có cảnh sát nào dám thụ lí án Tần gia đâu? Anh có phải muốn nói, tôi thực ngây thơ?"

Trong nguyên tác, Tần Luyên là người vừa chính vừa tà.

Nếu không phải như vậy, sau khi phát hiện tâm tư đối với em gái kế, không hề có trở ngại mà cưỡng bức cô ta.

Nguyên nhân chính anh ta là dạng người bởi vì Nhược Vũ San có chút hảo cảm với Sở Vân Phàm, liền phế một tay Sở Vân Phàm.

Cho nên, từ đầu tới đuôi, Kiều An không đối người như vậy ôm một tia may mắn!

"May mắn bây giờ là thời đại internet, tôi nghĩ nhân dân cả nước đều sẽ cảm thấy hứng thú, người thừa kế đại danh đỉnh đỉnh cúa Tần thị, giẫm đạp pháp luật, làm lơ đạo đức...... Tần tổng, cần tôi nhắc nhở một chút không, tuy rằng ngài đã 25, nhưng Nhược Vũ San còn chưa
mười tám tuổi, lại còn là em gái anh. Chuyện như vậy tuôn ra, là hậu quả gì?"

Tần Luyên thực khiếp sợ.

Vốn tưởng rằng một nữ sinh cao trung bình phàm có chút yếu đuối, lại không nghĩ rằng, mỗi một chữ mỗi một câu cô nói ra, đều uy hiếp anh ta!

Nếu những lời này xuất phát từ trong miệng người từng trải, anh ta sẽ không kinh ngạc như vậy!

"Tiểu nha đầu, cô cho rằng, chỉ có cô như vậy, có thể cùng quan hệ xã hội của Tần thị chống lại? Sẽ có người tin tưởng cô sao?"

"Đáng tiếc tôi có ghi âm."

Tùy tay mở ghi âm, bên trong truyền đến âm thanh quen thuộc lại êm tai.

"Kiều An, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Anh trai tớ đặc biệt thích khống chế tớ, anh ấy quy định nội y của tớ cần thiết là ren...... Nửa đêm, anh ấy còn thích ôm tớ ngủ...... Tuy rằng anh ấy đối với tớ rất tốt, nhưng trong lòng tớ cảm thấy thực áp lực......"

Nhìn sắc mặt Tần Luyên đại biến, Kiều An hơi hơi mỉm cười, "Ngượng ngùng, Tần tổng, dù ngài cướp di động cũng vô dụng. Tôi á, giữ thật nhiều đâu. Đúng rồi, ngài giết tôi cũng vô dụng nha, đầu tiên không nói hiện tại là xã hội pháp trị, tôi đã giao ghi âm cho người tôi tin tưởng nhất, nếu tôi xảy ra chuyện, ghi âm này, vẫn cứ theo lẽ thường gửi đi!"

Cô thấy rất rõ, sát ý chợt loé rồi biến mất trong mắt Tần Luyên.

Cuối cùng, mất hẳn.

"Ai, nếu mọi người biết, người thừa kế Tần thị có đam mê như vậy, có phải sẽ ngã hỏng mắt kính hay không nha!"

Tần Luyên chịu đả kích, hơn nữa còn rất lớn!

"San Nhi thất sự nói với cô như vậy?"

Tới tình trạng này, trọng điểm để ý vẫn là Nhược Vũ San nói thật sao, Tần tổng thật là người si tình.

- -----

21h42 15/1/2020

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện