" Tần Ngô, tại sao anh biết tôi chạy ra ngoài vậy!?."
Đi dưới tán ô, cậu khó hiểu ngẩn đầu lên hỏi.
Trong mắt cậu, Tần Ngô rất tốt, đúng chuẩn gu các chị em thích.
Thế mà lại không lấy một người bên cạch, cũng đã 30 chứ đâu còn trẻ.
" Là bác bảo vệ thấy người chạy ra ngoài, nên đã báo cho tôi biết.
Tôi biết đấy là cậu nên đã chạy theo.
"
Nhận được câu trả lời, cậu chỉ gật đầu.
Trong tâm thoát u buồn một chút, trong lòng vẫn luôn mong rằng hắn ta sẽ quan tâm gọi người đến theo dõi cậu.
Xem ra, vẫn là đang tốn công vô ý rồi.
Hắn ta vẫn chỉ kiên định một mình với Gia Gia, có lẽ cậu chẳng còn cơ hội nào nữa.
Sau câu hỏi đó, cả hai người lại chìm vào im lặng.
Không hỏi gì thêm, chỉ lặng lẽ bước đi, đi từng bước nặng nề trên con đường.
Dù đã có người che ô, cậu vẫn không thể ngừng run.
Có lẽ vì ngấm mưa quá lâu lên cậu đã cảm, không ngừng hắt xì, Tần Ngô bên cạch cũng thấy cậu không bình thường.
Ngó ngang, thấy mặt cậu đã đỏ như tôm luộc đến nơi, môi không ngừng mím vào nhau, từ bước đi nặng nhọc rồi không trụ vững, ngã xuống.
" Tiểu Mạc, cẩn thận.
"
Ánh mắt dần mờ đi, khung cảnh tối cậu chỉ nghe được âm thanh êm dịu của Tần Ngô rồi mất ý thức.
Tần Ngô thấy cậu ngã liền nhanh tay nhanh chân đỡ lấy, cả cơ thể nóng hừng hực dán vào người.
Tần Ngô lại càng hoảng loạn, sốt đến mức cao như nào sao!!, nhanh chóng đón lấy một chiếc xe taxi chở tới bệnh viện gần nhất.
Thúc giục bác tài đi nhanh, Tần Ngô không ngừng lo lắng ôm chặt lấy cậu.
Ngoài làm quản Gia của Cao gia, Tần Ngô còn là thanh mai trúc mã của của nguyên thân, đi đâu cũng sát cách với nhau.
Chỉ khi nguyên thân lên 10, không may bị tai nạn trấn thương vùng đầu nên đã mất kí ức, khi đó Tần Ngô 15 tuổi vì gia đình là cái nôi của nghề quản gia được lưu truyền qua từ nhiều đời.
Nên Tần Ngô lúc đó, bất đắc dĩ phải đi theo cha để học hỏi kinh nghiệm.
Cũng kể từ đó, Tần Ngô và nguyên chủ cũng chẳng bất kì liên lạc gì, Tần Ngô chỉ được nghe qua lời cha nguyên chủ sắp đi lấy chồng.
Bí mật thầm kín cũng đành chôn vào lòng, quả thật thì từ nhỏ Tần Ngô đã đem lòng thích thầm nguyên chủ.
" Tại sao phải chịu khổ vậy chứ, Tiểu Mạc, em còn nhớ tôi không vậy.
Tôi vẫn luôn phía sau lưng em kia mà.
"
Nhẹ nhành chạm lên gương mặt đỏ ửng, Tần Ngô nhìn cậu thì thầm, trong lòng cũng đau thay.
Suốt 5 năm chông chờ tin của nguyên chủ từ tay cha, cũng không ngờ phu nhân của Cao gia lại là nguyên thân.
Có trời mới biết Tần Ngô vui vẻ đến mức nào, nhưng cũng thật trớ trêu, nguyên chủ không nhớ Tần Ngô là ai, hẳn là vụ tai nạn kia đã khiến nguyên chủ mất kí ức.
Mang thân phận của quản