Giản Tử Hàm ôn nhu an ủi: "Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, đã như vậy, sao cậu không rời khỏi anh ta mà đi tìm tình yêu thuộc về mình, nhất định sẽ có người nguyện ý yêu thương cậu."
Lông mi Tạ Hà hơi rung lên, "Nhưng mà, tôi chỉ thích anh ấy..." Cậu nói tới đây, cuối cùng cũng không nhịn được mà chán ghét bản thân, cười nói: "Không phải lỗi của anh ấy, là tôi không tốt, không xứng để anh ấy yêu, không xứng để anh yêu..."
Giản Tử Hàm nghiêm mặt nói: "Đừng nói bản thân như vậy, cậu rất tốt."
Nụ cười của Tạ Hà u ám: "Tôi không có gì tốt đẹp hết, anh căn bản không hiểu tôi, thật ra tôi không có gì tốt đẹp hết... Nếu tôi có thể giống anh thì tốt rồi, anh có biết không, tôi thật sự rất hâm mộ anh..."
Giản Tử Hàm lộ ra vẻ mặt bất ngờ, "Cậu hâm mộ tôi?"
"Đúng vậy..." Tạ Hà thất thần nhìn hắn, lẩm bẩm nói, "Ngay cả cấp ba tôi còn chưa học xong, đừng nói là đi học đại học, mười mấy tuổi đã đi làm, có thể lăn lộn đến bây giờ, chẳng qua là do may mắn hơn người khác một chút mà thôi. Nhưng mà như vậy thì sao chứ, cho dù tôi có nỗ lực như thế nào đi chăng nữa, thì ở trong mắt anh ấy... Tất cả những thứ này vĩnh viễn cũng không bao giờ thay đổi, tôi chỉ là một con hát thấp kém mà thôi."
"Tôi cũng không có cách nào trách mắng anh ấy, bởi vì tôi tự phá hoại bản thân mình, lúc trước không có kiên trì, tự bán đi bản thân."
"Tôi cũng đâu có muốn như vậy, tôi cũng muốn được đi học như những người khác, làm những chuyện mà mình thích, không muốn học cách đối nhân xử thế sớm như vậy, càng không muốn đi làm diễn viên, không muốn bán thân vì tiền. Tôi cũng không muốn như vậy... Tôi cũng không muốn vì kiếm sống mà vứt bỏ lòng tự tôn của chính mình... Có vài thứ, ném đi rồi sẽ không bao giờ kiếm lại được."
"Hiện tại tôi cũng hiểu được điều này rồi."
Tạ Hà phát ra tiếng cười trầm thấp, ánh mắt phức tạp nhìn Giản Tử Hàm, "Cho nên, tôi thật sự rất hâm mộ anh..."
Giản Tử Hàm kinh ngạc nhìn cậu, mặc dù hắn biết cuộc sống của Tạ Hà không có thuận buồm xuôi gió, bởi vì trên người cậu ấy không có loại cảm giác được sủng mà kiêu căng kia... Thế nhưng hắn vẫn có chút bất ngờ, nhưng mà Giản Tử Hàm không có xem thường cậu, mà là càng đau lòng thương tiếc cho cậu nhiều hơn.
Nếu như có thể, ai nguyện ý ném mất tôn nghiêm của mình để đi xin ăn chứ... Cậu ấy trải qua nhiều đau khổ như vậy, mà vẫn không sa đọa, sinh ra là một người như vậy thì làm sao có thể thay đổi được?
"Tôi biết rồi." Giản Tử Hàm nhẹ nhàng nâng mặt Tạ Hà lên, nói: "Nếu như anh ta vì nguyên nhân này mà không thích cậu, là do anh ta có mắt không tròng."
Trong mắt Tạ Hà hiện lên một tầng nước, kinh ngạc nhìn Giản Tử Hàm.
Sau một khắc... Cậu bỗng nhiên dùng sức đẩy Giản Tử Hàm ra! Giản Tử Hàm không kịp đề phòng mà bị đẩy ra xa mấy bước! Liền nhìn thấy đèn chùm lớn trên đỉnh đầu đột nhiên rơi xuống! Tạ Hà chỉ kịp đẩy Giản Tử Hàm ra, còn bản thân thì bị đèn treo đập trúng!
Mảnh kiếng bể văng tung tóe lên cánh tay Giản Tử Hàm, máu tươi chảy ra, nhưng hắn lại không hề hay biết!
Tạ Hà vì đẩy hắn ra mà bị đèn chùm trực tiếp đập trúng, thân thể yếu ớt kia ngã trên mặt đất, máu tươi ướt đẫm quần áo cậu, nhiễm đỏ cả mặt đất... Tất cả những thứ này tựa như được quay chậm trước mặt hắn... Hai mắt Giản Tử Hàm đỏ chót!
Hắn run rẩy bò dậy, nhưng căn bản không dám đụng vào Tạ Hà, e sợ vì di chuyển mà gây ra tổn thương cho cậu một lần nữa.
Tạ Hà cười với Giản Tử Hàm, "Cảm ơn anh đã an ủi tôi, anh thật sự là một người rất tốt..."
Hai tay Giản Tử Hàm đều run rẩy: "Đừng nói chuyện, đừng nói chuyện..."
Hơi thở của Tạ Hà càng lúc càng yếu đi, hai tròng mắt trong suốt của cậu nhìn Giản Tử Hàm, đây chính là người mà Dịch Trạch yêu, một người tốt như vậy, cậu còn cái gì mà không cam lòng nữa đây? Trong mắt Tạ Hà lộ ra ghen tị nhàn nhạt, cậu cười cười: "May là anh không có chuyện gì..."
Giản Tử Hàm run rẩy ôm Tạ Hà, "Cậu sẽ không có chuyện gì... Cậu sẽ không có chuyện gì."
【 đinh, Giản Tử Hàm độ hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm là 90】
【444: kí chủ đại đại ngài đang làm cái gì vậy a QAQ】 tuy rằng kí chủ đại đại phân phó cho nó điều khiển người máy tàng hình tháo đèn trùm xuống, nhưng nó cứ nghĩ rằng kí chủ đại đại nhất định sẽ tránh đi!
【 Tạ Hà: tôi đang xoát độ hảo cảm của Giản Tử Hàm đó bảo bối. 】
【444: cái này em biết a a a! 】
【 Tạ Hà: em đừng lo, tôi đã tính hết rồi, mức độ thương tổn này không gây chết người được. Nếu không làm như vây thì làm sao có thể cho Dịch Trạch biết tôi có nhiều người thương đến như thế, tôi chính là vì cứu người trong lòng của y mà ngay cả mạng mình cũng không cần, ha hả. 】
【444: . . . . . . 】
【 Tạ Hà: tôi cảm thấy bản thân nên được nhận một giải thưởng thế thân kiểu mẫu xuất sắc nhất a, quả thật ngay cả tôi cũng cảm thấy thật cảm động : )】
【444: . . . . . . 】 nó vẫn nên lựa chọn chết máy đi _(:зゝ∠)_
Giản Tử Hàm nhìn Tạ Hà cả người toàn máu tươi được đưa lên cáng, không chút do dự mà cùng leo lên xe, thật ra hắn cũng bị thương ở cánh tay, cánh tay bị mảnh kiếng cứa đứt, thế nhưng hắn căn bản không quan tâm... Chỉ là một chút vết thương ở ngoài da mà thôi, so với Tạ Hà... Thì chẳng là cái thá gì cả.
Xe cứu thương chạy như bay tới bệnh viện, Giản Tử Hàm nhìn Tạ Hà bị đẩy vào phòng phẫu thuật, ngơ ngác đứng đó không nhúc nhích.
Người bên cạnh liền khuyên nhủ hắn: "Thầy Giản, vết thương trên tay của ngài cần phải xử lý một chút."
Giản Tử Hàm sững sờ nhìn đối phương: "Minh Huy sẽ có chuyện sao?"
Người kia nhìn bộ dáng khổ sở của Giản Tử Hàm, chỉ có thể khuyên nhủ: "Sẽ không có chuyện gì, trước tiên ngài phải xử lý vết thương đã, sau đó lại tới đây chờ, có được không?"
Giản Tử Hàm nhìn cánh tay của mình, thầm nghĩ, nếu như Tạ Hà trở ra nhìn thấy bộ dáng này của hắn nhất định sẽ lo lắng, vì vậy gật đầu đi tới phòng bên cạnh xử lý vết thương, bác sĩ gắp mảnh thủy tinh ra khỏi tay hắn, sau đó quấn băng lại, biểu tình của Giản Tử Hàm từ đầu tới cuối đều không có một chút thay đổi nào.
Lúc Dịch Trạch chạy tới, cánh tay của Giản Tử Hàm đã được băng bó xong, hắn đang ngồi ở trên băng ghế hành lang, bình tĩnh nhìn về phía phòng phẫu thuật, tựa như hóa thành một pho tượng.
Dịch Trạch chưa gặp Giản Tử Hàm đã gần mười năm rồi, bộ dáng của Giản Tử Hàm đã trưởng thành hơn rất nhiều, khí chất lại càng nội liễm hơn, nhưng y liếc mắt một cái liền nhận ra được hắn ngay. Lúc y đang họp liền nhận được tin Giản Tử Hàm và Tạ Hà đều bị thương, y vẫn luôn biết bọn họ ở chung một đoàn kịch, chẳng qua cứ nghĩ hai người họ sẽ không có giao tình gì, ở trong mắt y, Tạ Hà còn không xứng để xách dép cho Giản Tử Hàm, địa vị của hai người hoàn toàn khác nhau một trời một vực... Tuy rằng rất bất ngờ khi hai người cùng bị thương, nhưng trong lòng y vẫn chỉ có một mình Giản Tử Hàm, cho nên không ngừng nghỉ mà chạy tới bệnh viện.
Đây chính là người mà y tâm tâm niệm niệm, hiện tại rốt cuộc cũng được gặp, nhưng trái lại cảm giác lại có một chút không chân thực, Dịch Trạch trầm mặc trong chốc lát, vững bước đi tới, trầm giọng hỏi: "Cậu có khỏe không?"
Giản Tử Hàm quay đầu nhìn về phía y, lập tức lạnh nhạt gật đầu, "Tôi không sao, cảm ơn Dịch tổng đã quan tâm."
Thật ra Dịch Trạch cũng nhìn ra được thương tổn của Giản Tử Hàm không nặng lắm, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà nhìn thấy thấy thái độ lạnh nhạt này của hắn, lại cảm thấy nghẹn một trận, trong mắt cũng lóe lên một tia buồn bực, nhưng vẫn là nhịn xuống nói: "Tại sao bị thương lại không trở về nghỉ ngơi đi?"
Giản Tử Hàm nói: "Không liên quan tới anh."
Dịch Trạch hơi nhướng mày, "Bỏ qua những chuyện trước kia, thì chúng ta vẫn là bạn học đi, cậu hà tất gì phải nói chuyện với tôi như vậy? Nhiều năm không gặp, tôi chỉ là quan tâm cậu một chút thôi mà."
Lời này của y cũng không có gì quá phận, ngữ khí của Giản Tử Hàm hơi hơi hòa hoãn xuống: "Vậy cảm ơn sự quan tâm của anh, chẳng qua tôi đang chờ một người, anh đi về trước đi."
Trong mắt Dịch Trạch lóe lên một tia lạnh lẽo, âm thanh trầm xuống, "Là bạn trai của cậu?"
Giản Tử Hàm dừng lại một chút... Tuy rằng hắn rất thích Tạ Hà, nhưng dù sao cũng chưa có theo đuổi được người ta, nếu như người khác hỏi câu này, hắn sẽ thản nhiên nói không phải, thế nhưng nếu đây là Dịch Trạch... Giản Tử Hàm còn không rõ y đang nghĩ gì sao? Hắn không muốn lần về nước này lại bị Dịch Trạch quấn lấy, vì thế nhàn nhạt gật đầu: "Đúng vậy."
Dịch Trạch siết chặt nắm tay răng rắc, y bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh Giản Tử Hàm, nhíu mày lại, cười ha ha: "Vậy tôi ở lại chờ với cậu, dù sao tôi cũng muốn xem xem là người nào có thể chịu đựng, theo đuổi được Giản đại tài tử của chúng ta."
Giản Tử Hàm hơi nhíu mày, hắn biết rõ tính tình của Dịch Trạch, nhìn dáng dấp kia của y nhất định là đang rất tức giận, nhưng dù sao đi nữa hắn cũng sẽ không cho phép Dịch Trạch thương tổn đến Tạ Hà, nhân tiện mượn cơ hội này khiến y triệt để mất hi vọng cũng tốt!
Hai người mỗi người một ý im lặng không lên tiếng ngồi ở đó, nhưng vô hình trung lại duy trì được một bầu không khí cân bằng rất hiếm thấy.
Phó Viễn tới bệnh viện nhìn thấy một màn như thế này, cực kỳ kinh ngạc.
Hắn có rất nhiều mối quan hệ ở trong vòng giải trí, hơn nữa vẫn luôn để ý tới Tạ Hà, cho nên vừa mới bắt đầu hắn đã nhận được tin của Tạ Hà và Giản Tử Hàm cùng bị thương. Bất quá nghe đâu vết thương của Giản Tử Hàm chỉ là vết thương nhẹ, còn Tạ Hà lại bị đưa vào phòng phẫu thuật, hai người ai nặng ai nhẹ nhìn một cái liền hiểu được ngay! Trong lòng hắn có chút lo lắng mà vội vàng chạy tới, chỉ là ở xa nên chạy tới hơi trễ mà thôi.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Giản Tử Hàm và Dịch Trạch ngồi ở bên ngoài phòng phẫu thuật như vậy, đây là có chuyện gì xảy ra? Dù là Phó Viễn thì cũng không thể nghĩ ra được.
Giản Tử Hàm và Phó Viễn cũng có quen biết, chỉ là giao tình không có