Dịch Trạch nhìn người dưới thân, không kìm lòng được mà hôn lên. Trước kia y chưa bao giờ hôn Tạ Hà, dù sao cũng chỉ là một món đồ chơi dùng tiền mua được, y không có hứng thú làm ra mấy trò phức tạp như tiền hí hay triền miên gì đó, nhưng chẳng biết tại sao, hôm nay y ôm người này ở trong lòng lại có một chút không muốn buông tay ra.
Dịch Trạch nắm cằm của Tạ Hà nhìn chăm chú gương mặt cậu... Có lẽ là vì động tình, đôi mắt của thanh niên còn mang theo hơi nước mông lung, lông mi run rẩy, cậu hé miệng phát ra tiếng nỉ non nhẹ nhàng: "Đàn anh..." Đôi mắt thâm tình bị hơi nước bao phủ nhìn y.
Ánh mắt Dịch Trạch nhất thời càng tối đi.
.....................
Lần này Dịch Trạch làm xong cũng không có đuổi Tạ Hà xuống giường, Tạ Hà không nhúc nhích, để cho y ôm mình vào lòng, tròn xoe mắt không động đậy.
Chỉ là một xưng hô mà thôi... Có sao đâu chứ... Chỉ cần Dịch Trạch có thể vui vẻ là được rồi...
Không thể khóc, không thể khóc.
Nếu khóc Dịch Trạch sẽ tức giận... Không thể làm cho anh ấy giận được...
Cậu nghĩ như vậy, cho nên cũng không có khóc.
Thật ra chỉ cần bản thân không nghĩ tới, coi bản thân mình là một con rối nghe lời, cũng không còn khổ sở như vậy nữa.
Dịch Trạch phát tiết một trận, tâm tình muộn phiền vì bị Giản Tử Hàm chọc giận trước đó cũng tốt hơn rất nhiều, ngữ khí cũng hiếm thấy mà ôn hòa hơn: "Chỉ cần cậu nghe lời, tôi sẽ không bạc đãi cậu."
Tạ Hà khẽ ân một tiếng, biểu tình rất bình tĩnh.
Dịch Trạch cảm thấy cần phải tán thưởng cho Tạ Hà, dù sao cậu ta cũng làm cho y cao hứng, vì vậy nói: "Nếu cần tôi hỗ trợ cái gì cứ nói một tiếng với thư ký của tôi là được, để hắn sắp xếp cho cậu."
Trong mắt Tạ Hà rốt cuộc cũng lóe lên một tia ảm đạm, đau đớn nhắm mắt lại.
Trong lòng của Dịch Trạch, bản thân cậu làm tất cả những chuyện này, đều chỉ là vì muốn tiền của y, nhưng cậu có thể nói gì đây? Bọn họ căn bản chính là mối quan hệ này.
Tạ Hà trầm mặc một hồi, thấp giọng nói, "Cảm ơn Dịch ca."
Dịch Trạch cũng không để ý tới cậu khổ sở, đứng lên, nói: "Cậu có thể đi rồi."
...............................
Tạ Hà lái xe trở về khách sạn, trước khi cậu rời đi cũng đã nói trước một tiếng với đạo diễn, đạo diễn cũng là một trong số ít người biết đến chuyện Tạ Hà được kim chủ bao dưỡng, cho nên đáp ứng rất sảng khoái, sáng hôm sau liền sắp xếp cảnh quay cho người khác diễn, cho dù Tạ Hà không trở về kịp lúc cũng không hề ảnh hưởng.
Lúc Tạ Hà trở lại đoàn kịch đã là buổi trưa.
Từ tối hôm qua Giản Tử Hàm đã luôn mất tập trung, lúc nào cũng nghĩ tới chuyện của Tạ Hà, tại sao Tạ Hà lại một đêm không về? Chẳng lẽ là ngủ ở nhà đối phương? Bọn họ rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Nếu thân mật như vậy, vậy thì tại sao Tạ Hà lại nói đối phương không thích cậu ấy?
Loại suy nghĩ lung tung này vẫn tiếp tục dày vò hắn cho đến khi nhìn thấy Tạ Hà trở về mới chịu kết thúc, nhưng kế tiếp chính là giận dữ!
Giản Tử Hàm nhìn chằm chằm khóe môi và cái cổ của Tạ Hà... Đêm qua xảy ra chuyện gì, nhìn một cái là hiểu ngay!
Tạ Hà cũng nhìn thấy Giản Tử Hàm trên hành lang, xấu hổ tránh khỏi tầm mắt của hắn, cúi đầu đi về phía phòng mình, nhưng còn chưa đợi cậu đóng cửa lại, Giản Tử Hàm liền chặn cửa chen vào.
Biểu tình Tạ Hà nhất thời có một chút khẩn trương, nói: "Anh, anh có chuyện gì không?"
Giản Tử Hàm nhìn chăm chú cái cổ của cậu, thật vất vả mới nhịn xuống được đố kị ở trong lòng, dùng âm thanh bình tĩnh nói: "Cậu đi gặp người kia, có đúng không?"
Tạ Hà căn bản không dám đối diện với tầm mắt của Giản Tử Hàm, mím môi không đáp.
Giản Tử Hàm có chút tức giận, trầm giọng nói: "Cậu đã nói với anh ta là cậu thích anh ta rồi sao?"
Tạ Hà lắc đầu, trong mắt đều lộ ra một tầng bi thương, một màn đêm qua lại lần nữa xuất hiện trong đầu cậu, cậu làm sao có thể nói cho hắn biết tình huống lúc đó được? Cậu nhấc mí mắt lên nhìn về phía Giản Tử Hàm, có chút ngoài ý muốn mà đối diện với đôi mắt ôn nhu ân cần của đối phương, đối mặt với một người như vậy, cậu thậm chí không có cách nào ghen tị được, nếu có thì đó cũng chỉ là hâm mộ mà thôi... Và xem thường bản thân mình nữa, Tạ Hà mím môi không trả lời.
Trong lòng Giản Tử Hàm hiểu rõ, bỗng nhiên vươn tay ra ấn lên khóe môi của Tạ Hà, thấp giọng nói: "Lúc trước tôi không hỏi quan hệ của hai người là như thế nào, bởi vì tôi cảm thấy điều này không quan trọng, thế nhưng tôi phát hiện bản thân mình sai rồi. Điều này rất quan trọng... Cậu có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc quan hệ của hai người là như thế nào không?"
Máu trên mặt của Tạ Hà như bị rút đi, tựa như bị giẫm phải đuôi vậy, cậu bỗng nhiên dùng sức đẩy Giản Tử Hàm ra, dùng ánh mắt lạnh lùng nói: "Chuyện này không liên quan đến anh, tôi muốn nghỉ ngơi, xin hỏi anh có thể rời đi được rồi chứ?"
Giản Tử Hàm lần này không có rời đi, mà là nhìn thẳng vào mắt của Tạ Hà, chậm rãi nói: "Hai người đã lên giường."
Câu nói này tựa như giáng một cái bạt tai lên mặt Tạ Hà, người ở trước mặt cậu cho rằng cậu bị dạy dỗ cả một đêm! Ngày thứ hai còn phải đối mặt với sự chất vấn của người này! Rốt cuộc cậu cũng không còn cách nào tiếp tục duy trì giả dối nữa, âm thanh thoáng bén nhọn, "Đúng, có vấn đề gì sao?"
Giản Tử Hàm nhìn ánh mắt đau đớn bi ai của Tạ Hà, nhìn thấy cậu tựa như một con nhím dựng gai nhọn lên, trong lòng liền mềm nhũn, ngữ khí cũng dịu lại: "Tôi không có ý gì đâu, chỉ là tôi muốn giúp cậu thôi."
Tạ Hà lắc đầu một cái, thần sắc lạnh lùng: "Anh không giúp tôi được, anh đi đi."
Giản Tử Hàm quay người lại, cạch một tiếng khóa cửa lại, sau đó nhanh chân đi tới trước mặt của Tạ Hà, nhìn chăm chú đôi mắt cậu, "Vốn dĩ tôi cũng không muốn nhúng tay vào, nhưng bởi vì đây là sự lựa chọn của cậu, tôi tôn trọng sự lựa chọn của cậu. Thế nhưng... Hiện tại tôi thật sự cảm thấy không đáng giùm cậu."
Tạ Hà có chút tức giận: "Đã nói là không cần anh lo!"
Giản Tử Hàm áp sát cậu lên tường, cánh tay chống ở bên tai cậu, cúi đầu lại gần Tạ Hà: "Cậu đã nói người kia sẽ không thích cậu, anh ta đã yêu một người khác. Nếu trong lòng anh ta đã có người khác, mà vẫn lên giường với cậu, người như vậy... Có cái gì đáng để cậu thích chứ."
Tạ Hà cắn môi nhìn hắn, "Tôi vui là được, tôi tình nguyện."
Giản Tử Hàm chớp mắt, đột nhiên hỏi: "Cậu là vì tiền của anh ta sao?"
Câu nói này tựa như kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tạ Hà, tất cả mọi người đều cho rằng cậu là vì tiền của Dịch Trạch! Dựa vào cái gì mà Giản Tử Hàm cũng cho rằng như vậy! Cậu trừng mắt nói: "Không phải!"
Giản Tử Hàm hơi dừng lại, cũng không hề nghi ngờ, nói: "Nếu như vậy, thì cậu yêu người này thật sao?"
Tạ Hà nghiêm túc nói: "Đúng."
Giản Tử Hàm nói: "Nếu cậu là vì tiền, tôi sẽ không nói gì nữa mà rời đi ngay lập tức, nhưng nếu cậu yêu người này, vậy tôi cảm thấy người này không xứng để cậu yêu, cậu xứng đáng có được một người tốt hơn quan tâm tới cậu nhiều hơn, mà không phải là một người rõ ràng không thích cậu nhưng vẫn lên giường với cậu, người như vậy căn bản không thể hiểu được tình yêu, cũng sẽ không tôn trọng tình yêu, cậu ở chung với một người như vậy sẽ không thể hạnh phúc."
Tạ Hà ngước mắt lên nhìn Giản Tử Hàm, không thể nghi ngờ mà phản bác: "Anh thì biết cái gì, ở trong lòng của tôi không có ai xứng đáng hơn anh ấy."
Dịch Trạch có thể không yêu cậu, nhưng cậu cũng không cho phép người khác mắng Dịch Trạch.
Không có Dịch Trạch, cậu đã không có tiền giúp mẹ chữa bệnh, cũng không thể an ổn sống với bà ấy vào những năm cuối cùng, không để cho cuộc đời còn bất cứ luyến tiếc gì, không có Dịch Trạch, cậu sẽ giống như những đứa nhỏ khác, lưu lạc ở những nơi dơ bẩn bất kham mặc người tàn phá, không có Dịch Trạch, nỗ lực của cậu cũng chỉ là trò hề, vì căn bản sẽ không có người nào chịu cho cậu cơ hội cả... Cậu có tất cả như ngày hôm nay... Đều không thể không nói đến Dịch Trạch.
Cuộc đời của cậu, bởi vì Dịch Trạch mà thay đổi, cậu cam tâm tình nguyện dùng quãng đời còn lại của mình để yêu người này.
Giản Tử Hàm dừng một chút, hắn biết chỉ dựa vào mỗi điều này thì không thể nào thuyết phục được Tạ Hà, vì vậy liền thay đổi khẩu khí, nói: "Được, ví dụ anh ta đáng để cho cậu yêu, vậy thì ngày hôm qua cậu đã nói rõ tâm ý của mình cho anh ta biết chưa?"
Tạ Hà liền nghẹn lời.
Giản Tử Hàm thở dài, "Thật ra tôi không hề đành lòng nhìn cậu cứ tiếp tục lãng phí thời gian như vậy, cậu cứ như vậy sẽ không có kết quả đâu. Nếu thích thì cậu cứ nói cho anh ta biết, cố gắng tranh thủ sẽ không hối hận, không có hi vọng thì nên quyết đoán từ bỏ... Lẽ nào cậu cứ tính sống cả đời không minh bạch như vậy với người kia? Cậu không nghĩ cho bản thân mình sau này hay sao?"
Tạ Hà không hé răng, rũ mắt không nói lời nào.
Giản Tử Hàm thấy thế, liền hiểu được suy nghĩ của cậu, quả thật là giận đến không có chỗ phát tiết, làm sao lại có người đầu óc chậm chạp như vậy! Không muốn tiếp tục nhẫn nại, không muốn nhìn thấy cậu ta lãng phí thời gian trên người của một tên cặn bã như vậy, muốn trực tiếp cướp cậu ấy về! Giản Tử Hàm hít sâu một hơi, mới cưỡng ép lại được tâm lý kích động của mình, gằn từng chữ nói: "Hôm nay tôi nói những lời này với cậu, là thật sự hi vọng cậu có thể hạnh phúc."
Tạ Hà không dám nhìn về phía Giản Tử Hàm, một Giản Tử Hàm như vậy lại càng khiến cho cậu cảm thấy mình đê hèn thấp kém, cậu trốn ở một góc âm u mà hâm mộ ngước nhìn Giản Tử Hàm, còn Giản Tử