Cho dù không đi tìm hiểu đi nữa, Tạ Hà cũng xác định hiện tại Alan cùng Lý Hồng Huyên đang đối đầu với nhau.
Thời gian lại tiếp tục trôi qua, đến một ngày trời mưa đổ mưa phùn, Tạ Hà từ bên ngoài trở về, liền nhìn thấy Lý Hồng Huyên đang đứng ở trước cửa kí túc xá của cậu, trên người y bị nước mưa xối cho ướt nhẹp, nước mưa lạnh lẽo nhỏ thành giọt từ cằm xuống, trong đôi mắt đen kịt sắc bén ẩn chứa một loại hàm xúc phức tạp nào đó khó nói nên lời, thân thể y thẳng tắp, không hề chớp mắt nhìn Tạ Hà, tựa như muốn đi qua chỗ cậu, lại sợ cậu bị doạ, cuối cùng vẫn là không nhúc nhích.
Tạ Hà đem dù cất lại, trầm mặc nhìn y một lát, thấp giọng mở miệng: "Em... Có chuyện gì không?"
Lý Hồng Huyên môi mím thành một đường thẳng, bỗng nhiên, vươn tay ra đem Tạ Hà ôm vào trong ngực, thanh âm trầm thấp gợi cảm rót vào tai cậu: "Thầy à, tôi rất nhớ thầy."
Tạ Hà vùng vẫy một hồi, không thể thoát ra, có chút kinh hoảng nhìn y.
Trong mắt Lý Hồng Huyên hiện lên thần sắc giãy dụa đau đớn, y chớp mắt một cái, đem những tâm tình đó che đậy lại, nói: "Thầy, thầy... Đừng không cần tôi được không?" Trong thanh âm kia, thế nhưng lại mang theo một chút ẩn ý cầu xin.
Tạ Hà giật mình, cậu lần đầu tiên nhìn thấy ở cậu nam sinh mạnh mẽ lạnh lùng này, cư nhiên lại có một mặt yếu đuối như thế.
Lần đầu tiên ý thức được, nam sinh này, kỳ thật... Cũng sẽ biết đau khổ bi thương.
Y và những người khác, căn bản cũng không có gì khác nhau. Bởi vì biểu hiện trước giờ vẫn luôn khốc liệt, cho nên chẳng có ai nghĩ y cũng sẽ có ngày bị thương tổn, không có ai nghĩ đi quan tâm y... Tạ Hà ý thức được điều này, tâm lý khó tránh khỏi một trận mềm nhũn.
Cậu trầm mặc trong chốc lát, nhẹ nhàng nói: "Thầy... Thầy vẫn luôn coi em... Là học sinh của thầy, chỉ cần em không làm những chuyện quá đáng kia, thầy sẽ luôn cần em."
Tuy rằng không đạt được bất kì cam kết nào, mà câu nói này, lại cơ hồ trong nháy mắt hoà tan băng lãnh trong mắt Lý Hồng Huyên, nồng đậm yêu thương dâng lên khó kìm lại được, thầy của y... Vẫn là luôn thiện lương khả ái như thế.
Y cho rằng bản thân sẽ nhận lại một câu vô tình từ chối, ai có thể nghĩ... Lại chiếm được sự khoan dung này.
"Nếu như, tôi là học sinh của thầy, vậy thầy cũng sẽ đối xử với tôi giống như những bạn học khác, sẽ bảo vệ tôi sao?" Lý Hồng Huyên nhìn chăm chú khuôn mặt cậu, chậm rãi mở miệng, trong đôi mắt còn mang theo một loại mong chờ nào đó.
Lần này Tạ Hà không hề do dự, cậu gật gật đầu: "Thầy chắc chắn."
Tầm mắt của Lý Hồng Huyên rơi vào trên bờ môi hồng nhạt đang khép mở, rất muốn... Rất muốn mặc kệ hết tất thảy mà hôn lên, đem những lời hoa mỹ này nuốt hết vào bụng, thế nhưng y phải nhịn xuống, y phải xử lý xong hết tất cả râu ria kia đã, sau đó mới có thể hưởng dụng thầy của y được. Của y... Chiến lợi phẩm độc nhất vô nhị của y.
Lần này, y sẽ dùng thời gian cùng kiên trì để yêu thầy ấy, khiến thầy ấy mở lòng ra với y.
【 đinh, mục tiêu Lý Hồng Huyên độ hảo cảm +2, trước mặt độ hảo cảm là 94】
"Thầy... Em đi đây." Lý Hồng Huyên buông tay ra, lui về sau một bước, ánh mắt quyến luyến nhìn Tạ Hà, sau đó xoay người mất hút trong màn mưa.
Trời bên ngoài âm u, mưa phùn vẫn chưa chịu ngừng.
【 Tạ Hà : đây là khúc dạo đầu trước khi bão táp kéo tới. 】
【444: (⊙o⊙) a 】
【 Tạ Hà : hiện tại Lý Hồng Huyên đang dành thời gian cho việc khác còn chưa xong, ốc còn không mang nổi mình ốc, cho nên mới nhịn xuống không ra tay với tôi. 】
【444: vậy y có thể vượt qua cửa ải khó khăn này không a? 】
【 Tạ Hà : không thành vấn đề đi, không cần quan tâm y đâu, nếu không có chút bản lĩnh, y sớm đã bị thằng anh kế xử lí rồi . 】
【444: nga O(∩_∩)O~】 không biết tại sao lại có chút sốt ruột!
【 Tạ Hà : bất quá phải đồng thời đối phó Alan cùng thằng anh mình, tôi ở đây y sẽ cảm thấy an toàn hơn : )】
【444: . . . . . . 】 tại sao lại có loại dự cảm sắp tới sẽ xảy ra chuyện xấu a? !
......................
Tạ Hà kiên trì chờ đợi bão táp ụp tới, đến một ngày vừa tan học xong, bỗng nhiên bị một cô gái chận ngay trước cửa phòng học.
Cô gái kia có một mái tóc nâu xoăn dài, hai mắt to lóng lánh, da dẻ trắng bóc, trên khuôn mặt được trang điểm rất tinh xảo, thế nhưng ánh mắt của cô gái này dành cho Tạ Hà lại chẳng ngọt ngào gì như bề ngoài, thậm chí còn mang theo căm hận.
Tạ Hà híp mắt lại, lập tức lộ ra biểu tình nghi hoặc, hỏi: "Xin hỏi cô là?"
Trần Sa khinh bỉ nhìn cậu, thanh âm giòn tan vang vọng khắp hành lang: "Anh chính là thằng đàn ông câu dẫn vị hôn phu của tôi?"
Trận phốt này cũng quá lớn rồi! Trong phòng học, trên hành lang, toàn bộ học sinh đều quay đầu lại nhìn hai người!
Sắc mặt Tạ Hà trắng bệch, cả người đều phát run, "Cô chớ nói lung tung, tôi căn bản không quen vị hôn phu của cô!"
"Anh không phải gọi là Tô Ngôn sao?" Trần Sa nghiêng đầu, thần sắc lạnh lùng, "Lẽ nào anh dám nói anh chưa từng lên giường với Lý Hồng Huyên?"
Câu nói này tựa như sét đánh giữa trời quang rơi vào trong tai của Tạ Hà, cậu khiếp sợ nhìn cô gái trước mặt mình, "Lý, Lý Hồng Huyên... Em ấy là..."
Trần Sa gật gật đầu, "Đúng, tôi là vị hôn phu của anh ấy."
Trong mắt Tạ Hà loé qua thần sắc kinh hoảng, giận dữ cùng xấu hổ, thanh âm của cậu có chút thấp, "Chuyện này không phải như cô nghĩ đâu, tôi và em ấy hiện tại không có quan hệ..."
"Vậy trước đây đã từng có quan hệ đúng không?" Trần Sa trong mắt sắc bén, bỗng nhiên không hề báo trước giơ tay lên tát Tạ Hà một tát!
Tạ Hà bị đánh đến ngây người, trên mặt hiện lên năm dấu tay đỏ tươi, mắt kính cũng bị bay ra ngoài, tầm mắt của cậu hoàn toàn mơ hồ, khom lưng muốn nhặt mắt kính lên, kết quả vừa mói vươn tay đụng tới, một chiếc gót nhọn đã giẫm lên, đem mắt kính giẫm nát báy!
Cậu kinh hoảng ngẩng đầu lên.
Trần Sa cúi đầu nhìn chăm chú cậu, môi đỏ phun ra những lời lạnh thấu xương, "Thân là thầy giáo lại bò lên giường của học sinh, anh hèn hạ như vậy, có tư cách gì để dạy người khác đối nhân xử thế hả!"
Trong lời nói còn ẩn chứa sự tàn nhẫn, trên mặt Tạ Hà nhất thời không còn huyết sắc. Cậu vẫn luôn nỗ lực như như vậy... Nỗ lực học tập, nỗ lực làm việc, nỗ lực trở thành một thầy giáo, nỗ lực giáo dục bảo vệ học sinh của mình. Nỗ lực sống... Thế nhưng tất cả những thứ này... Vào ngày hôm nay liền bị huỷ diệt hết tất thảy.
Cậu phảng phất có thể cảm nhận được những lời xì xào bàn tán từ bốn phía, cùng với những ánh mắt xem thường bắn tới, đem cậu xuyên thủng thành trăm lỗ.
Không, cậu không phải là người như thế...
"Tôi, tôi không có..." Tạ Hà hoảng loạn biện giải, liều mạng lắc đầu, "Cô nghe tôi giải thích..."
Bên cạnh có học sinh không nhìn được, đi tới chắn trước Tạ Hà: "Vị bạn học này, cậu có thể là hiểu lầm ở chỗ nào đó, thầy Tô không phải là người như vậy..."
Trần Sa khoé môi cong lên, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười trêu tức, nhàn nhạt nói: "Các cậu cùng anh ta căn bản không thân, làm sao biết anh ta là hạng người gì? Đừng chỉ xem bề ngoài đoạ mạo của thầy Tô mấy người, kỳ thật sau lưng lại chính là dáng dấp hèn hạ kia đấy."
Vị bạn học kia nghiêm túc nhìn cô: "Xin chú ý cách dùng từ khi nói, không có bằng chứng gì thì đừng nên tuỳ tiện vu khống cho người khác!"
"Ai nói tôi không có bằng chứng." Trần Sa lười biếng nở nụ cười, từ bên trong chiếc túi nhỏ của mình lấy ra một xấp ảnh, tựa như rác mà ném mạnh xuống mặt đất. Bức ảnh tản đi tứ phía dừng lại trước mặt Tạ Hà.
Tạ Hà ánh mắt nhất thời thay đổi, thân thể run lên cầm cập.
Vị bạn học kia cũng choáng rồi, nhặt lên một tấm ảnh, sau đó nhìn về phía Tạ Hà, biểu tình nhất thời biến thành vi diệu cùng phức tạp.
Trò khôi hài này đã đi tới tột điểm của nó, những bạn học khác cũng vây quanh, nhặt lên những tấm ảnh phân tán đầy dưới đất.
Tạ Hà mặt không có chút máu, cậu bỗng nhiên hét ầm lên: "Đừng nên nhìn! Không nên nhìn! Trả lại cho thầy! Trả lại cho thầy!"
Thế nhưng chẳng có ai chú ý tới cậu...
Những tầm mắt từ trên bức ảnh lia tới trên người cậu qua lại không ngừng, vốn là ánh mắt đồng tình cũng dần biến mất đi, chỉ còn dư lại chán ghét cùng xem thường... Còn kèm theo một chút du͙ƈ vọиɠ... Ai có thể nghĩ, lúc nào cũng một bộ dáng dấp ôn nhu thành thật, động một chút là đỏ mặt, lại có một mặt dâʍ đãиɠ như vậy.
Những tấm hình này... Thật sự là hạ lưu nhưng cũng thật là ướŧ áŧ đi.
Trong đầu Tạ Hà trống rỗng, chỉ có sợ hãi vô cùng, tầm mắt cậu mơ hồ, mà bản năng còn sót lại chính là nỗ lực giành lại những bức ảnh từ trong từ người khác, thế nhưng trong hoảng loạn lại bị người khác đẩy ngã xuống đất!
Trần Sa lần thứ hai đứng trước mặt cậu, cúi đầu nhìn cậu, còn nói: "Thầy Tô, người đàn ông sau lưng anh là ai vậy? Xem ra anh không chỉ lên giường với mỗi Lý Hồng Huyên, còn dụ dỗ thêm người khác nha. Anh tới cùng là đã lên giường cùng bao nhiêu thằng đàn ông rồi vậy?"
Tạ Hà sợ hãi nhìn cô ta, cậu không thấy rõ người trước mặt, chỉ cảm thấy trước mắt chính