Lý Hồng Huyên ôm chặt lấy Tạ Hà, thần sắc đau khổ trong mắt không sao kìm nén được.
Thời điểm y nhận được tin đã là xế chiều, lúc chạy tới liền vừa vặn nhìn thấy thầy ấy hoảng loạn từ trong văn phòng giáo viên đi ra... Vốn là một giáo viên gầy yếu bạc nhược, hiện tại thoạt nhìn nhợt nhạt tới mức bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất khỏi thế gian này. Y yên lặng đi theo phía sau thầy ấy, không dám tiến lên... Mãi cho tới khi y trơ mắt nhìn thấy thầy ấy đi xuống lòng đường, trái tim ngay lập tức phảng phất như bị ai bóp chặt đến khó thở.
Nếu như ngày hôm nay y không có đi theo, phải chăng đợi được, chính là tin thầy ấy không còn trên cõi đời này nữa.
Lý Hồng Huyên cảm thấy bản thân không có cách nào thở được, y gắt gao đem Tạ Hà ôm chặt vào trong lòng, dùng sức như muốn ép khối thân thể yếu đuối này hoà làm một với cơ thể của chính mình.
"Thầy..." Lý Hồng Huyên nhìn chăm chú khuôn mặt của Tạ Hà, thanh âm gian nan nói, "Chúng ta trở về có được không?"
Tạ Hà kinh ngạc nhìn y, bên trong tròng mắt đen kia là một mảng mờ tịt. Một hồi sau, cậu mới ý thức được lời của Lý Hồng Huyên, đôi môi cậu run lên, nói: "Cậu buông tha cho tôi đi có được không..."
Lời nói này tựa như một con dao mạnh mẽ xuyên qua trái tim của Lý Hồng Huyên, mà y từ đầu đến cuối vẫn là miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhẹ giọng nói: "Thầy đừng sợ, tôi không làm gì thầy cả, tôi chỉ muốn mang thầy trở về thôi."
Tạ Hà lại không nghe, dùng sức đẩy Lý Hồng Huyên ra, thế nhưng lại đẩy không được, thanh âm cậu bỗng nhiên lớn hơn, mang theo một loại sắc bén đến cực điểm: "Cậu buông tôi ra buông tôi ra! Cậu tại sao lại đối với tôi như vậy!"
"Thầy... Thầy nói cái gì..." Biểu tình trên mặt Lý Hồng Huyên cứng đờ.
"Những tấm hình..." Tạ Hà nhấc mí mắt lên, ánh mắt trước giờ đều luôn ôn nhu, lần đầu tiên lộ ra hận ý, "Bởi vì tôi không đáp ứng yêu cầu của cậu... Cho nên cậu liền... Cậu tại sao lại đối với tôi như vậy!"
Lý Hồng Huyên tâm chìm xuống đáy cốc.
Thầy ấy cho rằng những tấm hình kia là do y làm... Hiểu được ý của đối phương rồi khiến Lý Hồng Huyên thống khổ tới cơ hồ máu trong người đều nhanh muốn đông lại.
Y làm sao có thể cam lòng tổn thương thầy ấy chứ?
Những bức ảnh thật ra đều là do Tôn Trạch Dương lưu lại, trong máy tính của gã để lại một phần vẫn chưa có xoá bỏ, chuyện này chẳng có ai biết cả. Nhưng tới sáng hôm sau máy tính lại bị trộm mất...
Đây là tác phẩm của Lý Hồng Trình, nhưng thầy ấy nào biết chứ, thầy ấy chỉ biết bản thân y nắm giữ những tấm ảnh đó, mà trước đó không lâu y còn nỗ lực dùng những tấm ảnh này để uy hiếp thầy ấy, cho nên... Có hiểu lầm như vậy cũng là lẽ dĩ nhiên đi.
Cho dù những tấm ảnh đó không phải là y làm, mà nếu như không phải là bởi vì y đi nữa, Lý Hồng Trình cũng sẽ đem mũi lao nhắm tới trên đầu thầy ấy, cho nên chung quy vẫn là lỗi của y.
Là y hại thầy ấy.
Bởi vì sai lầm của y không thể nào vãn hồi, mới khiến thầy ấy rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay, một người đáng thương yếu ớt như vậy, sống gian nan tới tận ngày hôm nay, làm sao có thể chịu được ác ý từ thế giới này dội xuống đầu được chứ.
Lý Hồng Huyên cảm nhận được người trong ngực liều mạng giãy dụa, cho dù có đem hết toàn lực ra đi nữa nhưng dưới cái nhìn của y vẫn là yếu ớt như vậy. Nhưng y không thể buông tay được, bởi vì một khi buông ra, y sẽ triệt để mất đi thầy ấy. Lý Hồng Huyên chặt chẽ giữ đầu Tạ Hà lại, ghé tới bên tai cậu nói: "Chuyện này chúng ta trở về rồi tôi sẽ giải thích với thầy, thầy muốn trả thù tôi thế nào cũng được, thế nhưng hiện tại, chúng ta trở về đi có được không?"
Thế nhưng Tạ Hà mắt điếc tai ngơ, như cũ liều mạng giãy dụa...
Lý Hồng Huyên thở dài, một cái đánh lên ót của Tạ Hà, đem cậu đánh hôn mê, sau đó mặc kệ ánh mắt hoảng sợ từ bốn phía, trực tiếp đem Tạ Hà bế lên.
............................
【444: kí chủ đại đại, nói thật, hai điểm hảo cảm vừa rồi tăng lên em cảm thấy có chút thật vi diệu a +_+】
【 Tạ Hà : này rất khó lý giải sao? 】
【444: . . . . . . 】 nó không muốn nói nhiều để cấp cho kí chủ đại đại cơ hội công kích nó! ╭(╯^╰)╮
【 Tạ Hà : đàn ông khi đối mặt với người mà mình không thương, áy náy thì cũng chỉ là áy náy mà thôi, nhưng nếu là đối mặt với người mà mình yêu, áy náy sẽ chuyển hóa thành chất xúc tác của tình yêu, sẽ muốn bồi thường, hận không thể trả giá hết thảy để bù lại lỗi lầm của chính mình. Lý Hồng Huyên cảm thấy tôi là vì y mà chịu không biết bao nhiêu thua thiệt, sẽ càng yêu tôi hơn, càng muốn bồi thường cho tôi, cho nên độ hảo cảm tăng là chuyện rất bình thường đi. 】
【444: (⊙o⊙) nga 】
【 Tạ Hà : cho nên, bảo bối, loại tình cảm phức tạp này em không hiểu là chuyện bình thường, hoàn toàn có thể mạnh dạn hỏi tôi. Tôi còn có thể mong đợi được nhiều hơn ở em sao : )】
【444: . . . . . . 】 câu này nghe xong tuyệt không vui vẻ gì cả _(:зゝ∠)_ kí chủ đại đại thế nhưng đối với nó không có mong đợi gì hết! Nó là hệ thống vô dụng như vậy sao?
Tạ Hà từ từ mở mắt ra, cậu phát hiện áo trên người của mình đã được đổi qua, hiện tại đang mặc một thân áo ngủ mềm mại, nơi này rất đổi xa lạ, hẳn là nhà của Lý Hồng Huyên.
Cậu đẩy cửa phòng ra thành một cái khe nhỏ, tiếng nói chuyện đè ép từ bên ngoài chậm chạp truyền vào.
Tôn Trạch Dương đại khái đã bị dần qua một trận, mặt mũi sưng vù, cúi đầu đầu đứng trước mặt Lý Hồng Huyên: "Đúng, xin lỗi... Tôi không nghĩ tới sẽ phát sinh ra chuyện như vậy..."
Lý Hồng Huyên nâng lên nắm đấm, nhưng tới cùng y vẫn là không có tay: "Tôi hiện tại không muốn nhìn thấy cậu."
Tôn Trạch Dương hổ thẹn nhìn y: "Để tôi đi giải thích với thầy ấy! Đây không phải lỗi của cậu! Là tôi sơ sẩy mới xảy ra chuyện như vậy, thầy biết rồi sẽ không trách cậu nữa!"
Lý Hồng Huyên trầm mặc trong chốc lát, lộ ra một nụ cười ảm đạm: "Có trách tôi hay không, hiện tại cũng chẳng khác gì nhau là mấy..."
Chuyện này đối với thầy đã tạo ra một tổn thương lớn không thể cứu vãn, thời điểm này còn đưa ra lời giải thích với thầy ấy, ngoài trừ cho bản thân y một cái cớ, thì đối với thầy ấy căn bản mà nói không có ý nghĩa gì hết.
Tôn Trạch Dương hiển nhiên cũng hiểu rõ điểm này, trầm mặc đứng đó.
Lúc này chuông cửa vang lên, Tôn Trạch Dương xoay người đi ra mở cửa, phát hiện Alan đang đứng bên ngoài. Tóc vàng có chút ngổn ngang trên trán, biểu tình nghiêm túc, ước chừng là vội vàng chạy tới đây, hô hấp còn có chút gấp gáp.
Tôn Trạch Dương thấy người tới là hắn, biểu tình nhất thời thay đổi, nhưng Alan lại thừa dịp gã chưa kịp phản ứng lại, liền phá cửa vọt vào.
"Thầy ấy đâu?!" Thanh âm hắn lo lắng, trong mắt tất cả cũng đều là lo lắng.
Lý Hồng Huyên nhìn