Tạ Hà gần như là lái hết công suất, chưa tới mười phút đã chạy tới công ty Đặng Cảnh Văn, phóng như bay vào bên trong, cửa phòng làm việc của Đặng Cảnh Văn có người trông coi, có thể thấy được người phụ nữ ở bên trong còn chưa có rời đi, rất tốt, rốt cuộc cũng đuổi tới kịp trước khi tàn tiệc! Tạ Hà nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt của mình, sau đó chạy một lèo tới!
Thế nhưng còn chưa có vào cửa, đã bị bảo tiêu ở bên ngoài ngăn cản: "Đặng thiếu, ngài hiện tại không thể vào."
Tạ Hà là người 'hiểu chuyện', không làm khó dễ bọn họ nữa, trực tiếp đứng ở trước cửa gào lên: "Ba! Ba! Con tới rồi nè, người của ba cư nhiên không cho con vào a!"
Bảo tiêu sầm mặt lại, bọn họ chỉ là phụng mệnh làm việc có được không?!
Gào xong liền chưa tới một phút, Lưu Ngạn từ bên trong mở cửa ra, dùng ánh mắt phức tạp cùng thương hại nhìn cậu, nói: "Vào đi."
Tạ Hà tựa hồ còn chưa hiểu rõ hoàn cảnh của mình, còn đắc ý lườm hai bảo tiêu kia một cái, nghênh ngang đi vào!
Người phụ nữ trung niên từ lúc Tạ Hà tiến vào vẫn luôn dùng một loại ánh mắt quỷ dị cùng hưng phấn nhìn cậu, Tạ Hà bị nhìn như vậy rất không vui, hung hăng trừng cô ta một cái: "Nhìn cái gì mà nhìn! Bị bệnh à!" Sau đó quay đầu lại, đối diện với Đặng Cảnh Văn liền lộ ra nụ cười lấy lòng, "Ba~" trở mặt còn nhanh hơn lật bánh thật khiến cho người khác trợn mắt ngoác mồm!
Đặng Cảnh Văn nhìn cậu, biểu tình không có một tia biến hoá, thật giống như không có chuyện gì phát sinh, vuốt cằm nói: "Con tới rồi."
"Dạ!" Tạ Hà hì hì nở nụ cười, tiến tới trước mặt y, cười tới mắt cũng cong lên, một mặt không thể chờ đợi được nói, "Con nghe nói xe đã được chuyển tới rồi."
Đặng Cảnh Văn gật đầu.
Lưu Ngạn đứng ở một bên nhìn thiếu chút nữa đã đưa tay lên che mắt lại, tình cảnh này thật sự quá đặc sắc hắn không nỡ nhìn a! Hắn liều mạng mới nhịn xuống không hé răng, thế nhưng hắn nhịn được... Nhưng lại có người căn bản không muốn nhịn!
Người phụ nữ kia đột nhiên phát ra tiếng cười sắc bén tới chói tai, cười ngả tới ngả lui, "Ha ha ha... Đây, đây chính là con của ông đi... Ha ha ha... Cư nhiên nuôi một tên rác rưởi như thế... Ha ha ha cười chết tôi..."
Lời này ngay cả Tạ Hà cũng không thích nghe, cậu mặc dù là một tên công tử bột, nhưng trước giờ cũng chưa từng có ai dám chỉ vào mũi cậu mắng đâu, nhất thời liền xù lông lên. "Muốn chết hả mụ kia! Nói lung tung!"
Người phụ nữ căn bản không quan tâm tới cậu, đôi mắt của cô ta vẫn luôn gắt gao nhìn Đặng Cảnh Văn, nụ cười quỷ dị: "Ông nếu không muốn tin cũng được, chỉ cần làm giám định người thân là có thể rõ ràng thôi. Ông cũng không cần phải hỏi tôi con ruột của ông bị vứt đi đâu, tôi có chết cũng sẽ không nói cho ông! Ha ha ha... Ông cũng có ngày hôm nay! Đây chính là báo ứng a! Ha ha ha..."
Tạ Hà một mặt ngơ ngác, "Giám định người thân cái gì chứ."
Đặng Cảnh Văn nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, sau đó mới nói với Lưu Ngạn: "Đem cô ta dẫn đi."
"Vâng." Lưu Ngạn đi tới bắt lấy cánh tay của người phụ nữ xoay lại, đem cô ta dẫn đi, một đường đi người phụ nữ kia còn không ngừng phát ra tiếng cười điên cuồng, cười tới trong lòng của Tạ Hà cũng sợ hãi theo.
Tạ Hà không cao hứng bĩu môi, "Mụ điên kia là ai a? Thật đáng ghét!"
Đặng Cảnh Văn cười không lên tiếng.
Tạ Hà như ngày thường đi tới ôm tay y, thân mật ngửa đầu nói: "Ba, sao ba không trả lời con a."
Đặng Cảnh Văn nhìn đứa nhỏ gần trong gang tấc, nói đến, đứa nhỏ này quả thật là lớn lên không hề giống y, y cũng không phải là không hoài nghi người phụ nữ kia, cô ta chết tới nơi cũng sẽ không dễ dàng nói ra sự thật, nhưng y là một người chỉ tin vào bằng chứng xác thực, cũng sẽ không tin vào lời nói của một bên, giám định người thân xem ra vẫn là nên làm.
Đặng Cảnh Văn suy nghĩ chốc lát, nói: "Nếu tới rồi, chúng ta đi một chuyến tới bệnh viện đi."
Tạ Hà nghi hoặc nhìn y, tựa hồ phải suy nghĩ một hồi mới phản ứng lại được, trong mắt lộ ra thần sắc lo lắng: "Thân thể của ba có chỗ nào không thoải mái sao? Ba bị bệnh à?"
"Không." Đặng Cảnh Văn cười khẽ: "Chúng ta đi giám định người thân."
Tạ Hà trong nháy mắt liền ngơ ngác, ngữ khí lắp ba lắp bắp: "Ba... Ba nói gì vậy a, con tại sao lại nghe không hiểu... Cái gì mà giám định người thân..."
"Bởi vì con có khả năng không phải là con của ta." Đặng Cảnh Văn hời hợt nói, làm như không biết câu nói này của mình có thể đối với đứa nhỏ này tạo ra bao nhiêu xung kích, sẽ sản sinh ra nhiều hậu quả tàn nhẫn.
Tạ Hà buông tay y ra lùi về phía sau một bước, sắc mặt khó coi cực kỳ: "Ba đang đùa gì vậy..."
Đặng Cảnh Văn cũng không phải là một người có tấm lòng bao la, nếu như đây không phải là con của y, như vậy thì cũng không cần thiết phải khoan nhượng. Y đứng lên đi tới trước mặt Tạ Hà, thân hình cao lớn khiến cho Tạ Hà có cảm giác thật ngột ngạt, y bình tĩnh nhìn đứa nhỏ đang hoang mang, sợ hãi, mờ mịt mà run rẩy lẩy bẩy trước mặt, nhàn nhạt mở miệng: "Ta chưa bao giờ nói đùa."
Ngữ khí bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn khiến Tạ Hà rốt cuộc cũng nằm ở bờ vực hỏng mất, cậu bỗng nhiên hét to một tiếng: "Con không đi!" Quay đầu liền muốn chạy ra ngoài, thế nhưng chưa được mấy bước, đã bị bảo tiêu ở ngoài cửa bắt được!
Bảo tiêu sớm đã nhìn Tạ Hà không vừa mắt, giờ khắc này không chút lưu tình hai bên trái phải giữ lấy cánh tay Tạ Hà, đem cậu kéo trở về!
Đặng Cảnh Văn đi tới cửa, liếc Tạ Hà một cái: "Đi thôi."
....................................
Tạ Hà bị cưỡng ép đưa tới bệnh viện, dọc đường cho dù có giãy dụa cầu xin thế nào đều không khiến biểu tình của Đặng Cảnh Văn xuất hiện một tia biến hoá. Thời khắc này cậu rốt cuộc mới biết được người đàn ông luôn sủng ái dung túng cậu là có bao nhiêu lãnh khốc, có thể vô tình đến mức nào, vì vậy cậu không hề có tiền đồ mà khóc rống lên, nước mắt nước mũi tèm lem: "Ba, ba, chúng ta trở về đi có được không... Con làm sao không phải con ba được chứ... Ba ba..."
"Đợi thêm mấy tiếng nữa, biết cũng chưa muộn." Đặng Cảnh Văn ngẩng đầu nhìn đồng hồ.
Tạ Hà bị bảo tiêu hạn chế cử động, ý thức được không thể thay đổi được chủ ý của người đàn ông này, rốt cuộc bỏ qua giãy dụa, hồn bay phách lạc quỳ ở dưới đất.
Lưu Ngạn xử lý người phụ nữ kia xong liền chạy tới bệnh viện, nhìn thấy Tạ Hà như vậy, biểu tình có chút phức tạp, tuy rằng hắn trước kia rất không thích đứa nhỏ này, cảm thấy nó không xứng làm con của Đặng tiên sinh. Thế nhưng... Nếu như không phải là con của Đặng tiên sinh, lấy tính cách của Đặng tiên sinh, sẽ không thể nào tiếp tục khoan dung nó nữa, nghĩ tới kết cục của đứa nhỏ này, Lưu Ngạn lại có chút đồng tình với nó... Từ trên trời bị đạp xuống đất, người bình thường sợ rằng đều sẽ không chịu nổi, huống hồ là Đặng Trác một người từ nhỏ được nâng trong lòng bàn tay, chưa từng chịu qua bất cứ khó khăn nào?
Đứa nhỏ này... E rằng sẽ không thể chịu nổi đả kích này đi.
Mấy tiếng này đối với Tạ Hà mà nói là dài như cả đời vậy, mãi đến tận khi bác sĩ cầm báo cáo khám nghiệm đi ra.
Cậu nhấc mí mắt lên, dùng một loại ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn về hai tờ giấy trên tay của bác sĩ, mong rằng mình tới cùng vẫn là con của Đặng Cảnh Văn, nếu là vậy, cậu nhất định sẽ oán ba ba một câu, chỉ trích y tại sao lại đối đãi tàn nhẫn với cậu như vậy! Cậu nhịn liền nhịn, kiên trì chờ Đặng Cảnh Văn xem xong báo cáo, sau đó cậu nhìn thấy bên môi của Đặng Cảnh Văn xuất hiện một ý cười rất cạn, đôi mắt Tạ Hà bỗng nhiên loé sáng lên: "Ba ba! Con là con của ba đúng không? Mụ điên kia nhất định là lừa ba! Ba nhất định là lầm rồi!"
Đặng Cảnh Văn mang theo nụ cười thả báo cáo xuống, khẽ mở đôi môi mỏng, phun ra những lời vô tình nhất: "Không, cậu không phải."
Y thấy sắc mặt đứa nhỏ nháy mắt trắng bệch, tái nhợt như vậy... Càng làm nổi bật đôi con ngươi đen láy tựa như có thần kia, còn có đôi môi đỏ tươi, thân thể lay động giống như cánh hoa sắp héo tàn đung đưa ở trong gió, khiến người khác càng muốn tới gần tàn phá. Trước kia y cũng biết đứa nhỏ này ngoài cái mặt ra căn bản không còn gì khác, hiện tại y cũng thấy như vậy, kỳ thật có một khuôn mặt dễ nhìn, cũng là một điểm mạnh, ít nhất còn có thể vui tai vui mắt.
Vốn cho là một tên rác rưởi, không nghĩ tới... Lại là một vưu vật a.
【 đinh, mục tiêu Đặng Cảnh Văn độ hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm là 35】
Đặng Cảnh Văn đứng lên, đi tới trước mặt Tạ Hà, từ trên cao nhìn xuống.
Tạ Hà đôi môi run rẩy, cậu quỳ dưới đất, ngay cả dũng khí đứng lên cũng không có, con người đều bị một tầng hơi nước che đi, âm thanh bởi vì gào khóc trước đó, còn mang theo một chút khàn khàn, "Ba ba... Ba gạt con... Có đúng không..."
Đặng Cảnh Văn chậm rãi lắc đầu, "Đừng gọi ta là ba ba."
"Không, ba chính là ba ba của con! Ba chính là!" Tạ Hà quật cường cắn răng. Làm sao có thể không phải được chứ? Làm sao có thể không phải được?!
Từ ngày đầu tiên có nhận thức, Đặng Cảnh Văn chính là ba của cậu, cậu sùng bái tôn kính y như vậy, dựa vào cái gì lại nói không phải liền không phải?! Nếu như không phải, vậy cậu nên làm gì? Trong chớp mắt này, bầu trời của cậu đều sụp đổ!
Tựa hồ chỉ có thể thông qua loại tranh luận buồn cười này, mới có thể cho mình một lí do để kiên trì.
Đặng