Tạ Hà cằm bị nâng lên, khuôn mặt tái nhợt khẽ run rẩy trên tay người đàn ông, hồi sau, cậu mới mở miệng khàn khàn nói: "Ba đang nói đùa, có đúng không..."
Đặng Cảnh Văn giương cao đuôi lông mày, đứa nhỏ của y, hình như vẫn là chưa hiểu rõ tình hình hiện tại, như vậy là không được.
"Ta nói rồi, ta chưa bao giờ đùa giỡn." Đặng Cảnh Văn cúi đầu, không cần kìm nén bản thân nữa mà hôn lên đôi môi xinh đẹp kia, cảm xúc trên môi ngọt ngào tới ngoài sức tưởng tượng của y, đó là loại cảm xúc mềm mại non mịn nhất mà từ trước đến giờ y chưa từng trải qua, vốn chỉ là muốn hôn phớt qua liền thôi, đột nhiên lại tăng thêm lực đạo làm sâu nụ hôn hơn!
Tạ Hà tựa như bị doạ cho sợ hãi, ngay cả phản kháng cũng quên mất, tuỳ ý để Đặng Cảnh Văn muốn làm gì thì làm.
Mãi cho đến tận khi nụ hôn kết thúc, mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra... Cậu dĩ nhiên, bị Đặng Cảnh Văn hôn.
Tạ Hà đột nhiên đẩy Đặng Cảnh Văn ra, rúc vào một góc khác của sô pha, dùng một loại ánh mắt xa lạ nhìn y.
Đặng Cảnh Văn cảm thấy lòng ngực trống rỗng, khó giải thích được có cảm giác vắng vẻ, nhưng y vẫn là không có biểu hiện ra bên ngoài, như trước dùng một loại ánh mắt sóng lớn không sợ hãi nhìn Tạ Hà, nhàn nhạt mở miệng: "Hiện tại, cậu hiểu chưa?"
"Con... Con... Con..." Tạ Hà run một cái, cậu dùng lực chà xát môi, trong mắt là hỗn loạn giữa mê man cùng sợ hãi, tại sao? Vì sao lại biến thành như vậy? Người này, không phải... Tại sao, lại đối với cậu làm chuyện này?!
"Ba... Ba là ba của con... Không được sao..." Tạ Hà thống khổ nhìn y, hai tay nắm chặt, móng tay gần như là đâm vào da thịt.
Đặng Cảnh Văn nhìn đứa nhỏ như vậy, trong lòng chợt loé lên một tia thương xót, nhưng y không thể tiếp tục làm ba của nó được, y vốn không phải là ba của nó, càng sẽ không để nó dùng thân phận này, một điểm này, nó nhất định phải hiểu rõ. Y môi mỏng hé mở: "Ta chỉ có thể trở thành người đàn ông của cậu."
Tạ Hà bình tĩnh nhìn y, bỗng nhiên ôm đầu thét lên một tiếng: "Con nhất định là đang nằm mơ! Đây nhất định là ác mộng!"
Cậu nhảy xuống ghế sô pha, cũng không quay đầu lại liền xông ra ngoài!
Đây nhất định là ác mộng, cậu nhất định là chưa có tỉnh dậy, chỉ cần rời khỏi nơi đây là được! Rời khỏi nơi dây là được...!
Đặng Cảnh Văn nhìn bóng dáng hốt hoảng bỏ chạy của đứa nhỏ, bên môi tràn ra một tia cười yếu ớt, y gọi điện thoại cho Lưu Ngạn: "Đem tin tức truyền ra ngoài, nói Đặng Trác bị ta đuổi ra khỏi nhà."
Lưu Ngạn vừa mới thấy Tạ Hà chật vật chạy ra ngoài, tuy rằng không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng hắn cũng sẽ không hoài nghi mệnh lệnh của Đặng Cảnh Văn, vội vàng nói: "Vâng, tôi liền đi làm ngay! Mặt khác, có cần công bố ra bên ngoài nguyên nhân cụ thể không ạ?"
Đặng Cảnh Văn cười cười nói: "Không cần."
Đứa nhỏ của y sẽ còn trở về, bởi vì nó chẳng mấy chốc sẽ nhận ra không còn y che chở nữa, thế giới này là có bao nhiêu tàn khốc.
..............................
Lúc Tạ Hà ra ngoài, ngoài trời mưa cũng đã tạnh, cậu thật cao hứng vì không cần phải diễn một màn chạy trong mưa nữa, mới vừa xem hình ảnh hệ thống truyền đến, biết được sắp xếp của Đặng Cảnh Văn, Tạ Hà đột nhiên sinh ra một loại cảm giác 'luyến tiếc'.
【 Tạ Hà : nói thật, ba ba thật sự rất có năng lực : )】
【444: . . . . . . 】 nó đối với góc độ thưởng thức trước giờ của kí chủ không còn gì để nói _(:зゝ∠)_
【 Tạ Hà : đáng tiếc tôi không thể cứ như vậy liền đơn giản thuận theo y được. Thở dài ~ ing 】
Đặng Trác kỳ thật còn có một đường lui, tuy rằng bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng trong thời gian ngắn cũng sẽ không tới mức rơi xuống thảm cảnh, bởi vì còn có một Ninh Kỳ thầm mến cậu sâu sắc kia mà, nhưng điểm này Đặng Cảnh Văn lại không hề hay biết, Ninh Kỳ che giấu rất tốt, mà trước đó Đặng Cảnh Văn cũng không để ý nhiều tới cuộc sống riêng của Đặng Trác.
Đặng Trác ở chỗ Đặng Cảnh Văn chịu đả kích như vậy, bản thân còn là một tên công tử bột hung hăng cho nên không có lấy một đứa bạn, lúc này người cậu nhớ tới đầu tiên cũng chính là vị học trưởng Ninh Kỳ luôn luôn quan tâm mình, theo bản năng liền muốn dựa vào hắn.
Mà Tạ Hà lại không muốn ở chỗ Ninh Kỳ lãng phí thời gian.
Tạ Hà tính toán một phen tâm tình của Đặng Trác, một đường trở về trường.
Ninh Kỳ vừa mới tan học liền nhìn thấy Tạ Hà run rẩy đứng ở dưới kí túc xá đợi hắn, liền vội vàng chạy tới, thân thiết gọi: "Tiểu Trác!" Kỳ thật mấy ngày nay hắn không nhìn thấy Đặng Trác, liên lạc cũng không được, vẫn luôn sốt ruột, không nghĩ tới ngày hôm nay lại đột nhiên gặp được.
Tạ Hà nhìn Ninh Kỳ, biểu tình vốn đang hoảng sợ thê lương cũng dần dần bình phục lại một chút, cậu suy yếu gọi: "Học trưởng."
Ninh Kỳ nhìn thấy cậu một bộ dáng dấp đáng thương bị vứt bỏ, đau lòng vô cùng, "Em làm sao vậy?"
Tạ Hà giật giật đôi môi, cuối cùng vẫn là không nói, cậu không muốn cho người khác biết, cậu bị ba ba mình vứt bỏ... Rất khó vượt qua, còn rất mất mặt.
Ninh Kỳ thấy thế liền thức thời không hỏi nữa, nói: "Em ăn cơm tối chưa?"
Tạ Hà lắc đầu.
Ninh Kỳ một phát bắt lấy cánh tay cậu, "Anh dẫn em đi ăn."
Tạ Hà vừa mệt vừa đói, bắp chân cũng run rẩy, bị Ninh Kỳ kéo tới phòng riêng của nhà hàng ăn một bàn đầy thức ăn ngon, rốt cuộc cũng khôi phục lại một ít tinh thần. Cậu xoắn xuýt một chút, cúi đầu nói: "Học trưởng, anh... Có thể cho em ở chỗ anh một đoạn thời gian không?"
Ninh Kỳ cũng không hỏi nguyên nhân, gật đầu nói: "Được."
Tạ Hà ngước nhìn hắn, viền mắt hơi ửng hồng, cảm động nói: "Cảm ơn anh."
Ninh Kỳ cười cười, sâu sắc nhìn cậu mà không nói gì, đứa nhỏ đỏ mắt cúi đầu ủ rũ, khuôn mặt vốn đẹp đến động lòng người lại thêm một chút nhu nhược, càng khiến cho người khác cảm thấy thương tiếc...
Cho ở lại thì có tính là gì? Nếu có thể, hắn càng muốn đứa nhỏ này lưu lại bên hắn vĩnh viễn.
Ninh Kỳ mặc dù phần lớn đều ở kí túc xá, nhưng ở bên ngoài trường hắn cũng có một phần bất động sản riêng, bởi vì phải thu xếp cho Tạ Hà nên buổi tối hắn cũng không có trở về trường, hắn trực tiếp đem Tạ Hà dẫn về nhà hắn.
Hắn nhìn Tạ Hà nói: "Em trước đi tắm đi." Đứa nhỏ thoạt nhìn rất chật vật, trên người mắc mưa, giờ khắc này quần áo tuy đã khô, nhưng vẫn để lại nhiều nếp nhăn trên người, Ninh Kỳ ân cần đem đồ ngủ của mình đưa cho cậu, "Ngày mai lại dẫn em đi mua đồ, em trước cứ mặc đại cái này nha."
Tạ Hà không nói tiếng nào liền ôm quần áo vào phòng tắm.
Ninh Kỳ nhìn thấy cậu đóng cửa lại, trong phòng tắm liền truyền tới tiếng nước ào ào, sau đó mới bắt đầu gọi điện thoại.
Tuy rằng Tạ Hà tới cùng vẫn không chịu nói chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn bộ dáng đó hiển nhiên không phải là chuyện nhỏ, hắn nhất định phải biết rõ mới được. Hắn vốn tưởng phải tốn nhiều sức lực mới có thể thăm dò ra, thế nhưng hắn vừa mới gọi cuộc điện thoại đầu tiên, liền biết được nguyên nhân.
Điện thoại vừa thông, hắn còn chưa kịp mở miệng, bên kia liền truyền tới thanh âm kích động của thằng bạn hắn: "Chuyện lớn chuyện lớn! Cậu biết gì chưa? Đặng Trác bị Đặng Cảnh Văn đuổi ra khỏi nhà!!!"
"Cái gì?!" Ninh Kỳ thật sự bị doạ cho hết hồn, âm thanh cũng nâng lên một tông.
"Thật đó! Tôi cũng mới nghe được thôi, Đặng Cảnh Văn tự mình tung tin này ra, hiện tại tất mọi người ai ai cũng biết cả! Gióng trống khua chiêng đại cáo thiên hạ như vậy, xem ra là quyết tâm muốn đoạn tuyệt quan hệ đó!" Thanh âm thằng bạn khoa trương. "Đây coi như xong, Đặng Trác bình thường hung hăng như vậy, cũng không biết là đã đắc tội bao nhiêu người, những người kia đều vì nể mặt mũi Đặng Cảnh Văn mới không dám động tới nó, hiện tại Đặng Cảnh Văn không quản nó nữa, tôi thấy thằng nhãi này chắc chắc là chết rất thảm a!!! Ha ha ha..."
Ninh Kỳ cuối cùng cũng coi như bình tĩnh lại, nói: "Tôi biết rồi."
"Đúng rồi, cậu gọi cho tôi làm gì vậy?" Thằng bạn hỏi.
Ninh Kỳ nói: "Không có gì."
Hắn cúp điện thoại, chân mày đều cau lại, ánh mắt phức tạp nhìn về hướng phòng tắm, em ấy hẳn là vẫn chưa biết tin này đi... Cho nên lúc mình hỏi, em ấy mới ấp úng không chịu nói nguyên do, chắc hẳn là còn muốn đợi cho Đặng Cảnh Văn nguôi giận mới trở về đi. Thế nhưng... Ý nghĩ này thật quá ngây thơ rồi.
Đặng Cảnh Văn là dạng người gì, Ninh Kỳ ít nhiều gì cũng biết một chút, thậm chí so với bản thân Đặng Trác còn nhiều hơn, đó là một người... Nói một không nói hai, vô tình lãnh khốc. Y nếu đã quyết định như vậy rồi, liền sẽ không thay đổi, càng không phải là đùa giỡn.
Thằng bạn của hắn vừa rồi cũng nói ở trong điện thoại, Đặng Trác rất có thể sẽ phải đối mắt với kết cục kia... Không có nửa phần khoa trương.
Thời điểm như thế này, hắn lẽ ra nên đồng tình với cậu. Thế nhưng... Trong lòng Ninh Kỳ khó giải thích được lại sinh ra một loại cảm xúc vi diệu, hắn nghĩ rằng, Đặng Trác không thích đàn ông, trước đây còn có Đặng Cảnh Văn che chở, bản thân hắn liền không dám vượt quá giới hạn, phỏng chừng chỉ có thể ôm mối tình đơn phương này đến cuối đời.
Nhưng hiện tại... Có phải chứng minh cơ hội của hắn rốt cuộc đã tới không?
Tạ Hà chậm rãi chờ Ninh Kỳ nói chuyện điện thoại xong, liền cho thêm một chút thời gian để hắn tiêu hoá, mới từ trong phòng tắm đi ra.
Quần áo của Ninh Kỳ cậu mặc vào có chút rộng, áo ngủ sọc vuông lỏng lỏng lẻo lẻo treo ở trên người, cổ áo mở rộng, lộ ra cái cổ trắng nõn, cùng xương quai xanh như ẩn như hiện, làm như không biết mình như vậy là có bao nhiêu mê hoặc với Ninh Kỳ, dù sao cậu cũng là thẳng nam mà!
Ninh Kỳ nhìn thấy, một Tạ Hà như vậy... Ánh mắt nhất thời trầm xuống một chút.
Nhưng hắn dù sao cũng là một người có tự chủ, không có Đặng Cảnh Văn, bản thân liền có thể quang minh chính đại theo đuổi Đặng Trác, hiện tại cũng chỉ có mình hắn, mới có năng lực nguyện ý tiếp tục bảo vệ cậu, cho nên không cần phải nóng vội, dù sao hắn cũng không muốn doạ cậu bỏ chạy.
Ninh Kỳ khẽ cười mỉm: "Nếu mệt thì nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Tạ Hà chậm rãi xoay người nói:" Được a, đã sớm mệt chết rồi."
Ninh Kỳ đưa cậu tới phòng ngủ, lại nói: "Nơi này chỉ có một cái giường, đêm nay anh với em ngủ chung được không?"
Tạ Hà không chút suy nghĩ nói: "Đương nhiên là được rồi, này thì có gì đâu chứ, hai người đều là đàn ông con trai với nhau mà." Mặc dù từ chỗ Đặng Cảnh Văn chịu qua kinh hách, nhưng cậu vẫn đối với Ninh Kỳ hết sức tín nhiệm!
Ninh Kỳ khoé môi cong lên: "Nói cũng đúng."
Ninh Kỳ tắm rửa xong liền đi ra, nhìn thấy đứa nhỏ đã cười ngọt ngào chìm vào giấc ngủ, cậu lúc ngủ không thành thật tí nào, lăn qua lăn lại, áo ngủ cũng đều bị vén lên, lộ ra một mảnh da thịt trắng mịn... Ninh Kỳ quỳ một gối ở bên giường, cúi người nhìn chăm chú đứa nhỏ.
Đứa nhỏ này cứ như vậy mà không hề phòng bị người trước mặt... Thời khắc này, hắn bỗng nhiên phát hiện thì ra khắc chế chính mình là một chuyện khó như thế nào.
Rất muốn mặc kệ hết tất cả mà trực tiếp ôm lấy cậu, thế nhưng Ninh Kỳ rốt cuộc vẫn là nhịn được, thở dài, đem cậu nhẹ nhàng ôm vào trong ngực.
..............................
Tạ Hà sáng ra bị ánh mặt trời rọi thẳng vào mặt, mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mình bị người khác ôm vào trong ngực, nhất thời liền lộ ra biểu tình lúng túng, mà lúng túng hơn nữa là, cậu cảm giác được chỗ đó của Ninh Kỳ đang chĩa vào cậu.
Cậu đẩy Ninh Kỳ ra, từ trên giường nhảy xuống.
Ninh Kỳ bị đẩy như vậy một cái, cũng tỉnh lại, hắn mỉm cười nhìn đứa nhỏ ở đối diện, "Em tỉnh rồi."
Tạ Hà khịt mũi, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn, bên tai còn có chút đỏ ửng nhàn nhạt.
Ninh Kỳ cúi đầu nhìn, nhất thời liền hiểu được tại sao cậu lại cư xử như vậy. Hắn bình tĩnh đứng dậy xuống giường, "Đây chỉ là phản ứng tự nhiên, không lẽ em chưa từng bị sao?"
Tạ Hà đương nhiên biết chuyện này rất bình thường a, chỉ có điều cậu mới trải qua chuyện của Đặng Cảnh Văn xong, có chút kinh sợ thôi, nhưng cậu không muốn thừa nhận suy nghĩ này, không được tự nhiên mà nghiêng đầu sang chỗ khác, đuôi lông mày giương cao, bởi vì khuôn mặt vốn đã diễm lệ, một cái nhíu mày hay một cái nụ cười mỉm cũng đều rung động tới lòng người.
Ninh Kỳ nhìn thấy đứa nhỏ như vậy, du͙ƈ vọиɠ ở trong lòng lần thứ hai lại bắt đầu rục rịch, đứa nhỏ chán ghét đồng tình luyến ái, bản thân hắn vẫn luôn uyển chuyển như có như không như vậy, lúc nào thì cậu mới có thể biết được