Chương 852: Một xấp tiền mặt màu đỏ chỉnh tề
“Đừng đụng vào tôi.”
Tang Du chợt khựng lại, nhìn anh khẽ kêu: “Bồi Xuyên.”
Thẩm Bồi Xuyên xoay người, hoàn toàn không có ý thức.
Tang Du cau mày đứng bên giường. Cô vất vả lắm mới cởi ra một bên tay áo của anh, bây giờ anh lại xoay người đè nó xuống dưới, anh lại nặng thế này, một mình cô không thể khiến anh xoay người. Phải làm sao bây giờ? Tang Du buồn rầu không biết nên làm thế nào. Nhưng cô cũng thể bỏ mặc anh ngủ kiểu đó, sẽ rất khó chịu. Cô nghiêng người quỳ bên giường, kéo người anh qua bên đây. Thẩm Bồi Xuyên không kiên nhẫn đẩy tay cô ra, còn bất mãn nói lại: “Đừng đụng vào tôi.”
Tang Du cứng đờ nhìn anh, lần đầu tiên thấy dáng vẻ say rượu của anh, vừa buồn cười lại vừa tức giận.
“Anh không cho đụng vào thì cứ thế mà ngủ đi, sáng dậy bị đau lưng đau vai cũng đừng trách em.” Tang Du nói như dỗi, lấy một cái chăn mỏng từ trong tủ đắp lên người anh.
Thẩm Bồi Xuyên nhúc nhích, vươn tay sờ soạng: “Điện thoại của tôi đâu?”
“Anh say rồi, còn tìm điện thoại làm gì?” Tang Du cầm tay anh: “Anh yên tĩnh chút, ngủ đi.”
Thẩm Bồi Xuyên hất tay cô ra: “Không được, tôi phải gọi điện thoại.”
Tang Du bóp trán: “Anh đã say thế này rồi thì còn gọi cho ai?”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Gọi cho Tang Du.”
Tang Du trố mắt, khẽ mỉm cười, vươn tay xoa má anh: “Đã say rồi mà còn nhớ Tang Du à?”
“Ừ, tôi nhớ cô ấy.” Thẩm Bồi Xuyên xoay người, quay lưng về phía Tang Du.
Có câu nói người say nói lời thật. Tang Du rất vui vẻ, uống say mà còn nhớ mình thì chứng tỏ anh thật sự để ý mình. Cô nhúng ướt khăn mặt lau tay lau mặt cho anh, cởi giày của anh ra, bỏ chân anh vào trong chăn, sau đó đi đổ nước, dọn dẹp phòng một chút, tắm rửa xong rồi nằm xuống bên cạnh anh. Mùi rượu trên người anh rất nồng, hô hấp ra toàn mùi rượu.
Tang Du hơi phản cảm, có lẽ là vì mang thai nên khứu giác của cô hơi bài xích mùi này. Cô xoay lưng về phía anh. Chẳng mấy chốc anh đã nhích lại gần cô, vươn tay ôm cô, chân anh gác lên người cô rất nặng, Tang Du ngồi dậy đẩy xuống, nhưng một lát sau anh lại gác chân lên, khiến Tang Du không ngủ được. Cứ thế này thì rất khó chịu, cô đành xách chăn ra ngoài phòng khách ngủ.
Buổi sáng thức dậy, Thẩm Bồi Xuyên thấy bên cạnh không có ai, thấy Tang Du ngủ trên sofa, còn hỏi: “Sao em lại ngủ ở đây?”
Tang Du đứng dậy dọn dẹp chăn: “Anh mau đi tắm rửa đi.”
Thẩm Bồi Xuyên đứng im ở đó, trong lòng hơi thấp thỏm, đang yên đang lành sao Tang Du lại ngủ trên sofa? Có phải là mình uống say làm gì đó chọc giận cô ấy không?”
“Sao em lại ngủ sofa?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi lại.
Tang Du cảm thấy anh thật khó hiểu, liếc nhìn anh: “Anh định ăn mặc kiểu này đi làm hả? Sắp 7 giờ rồi, không còn nhiều thời gian nữa đâu, mau rửa mặt thay quần áo đi làm đi.”
Thẩm Bồi Xuyên nhìn đồng hồ, đúng là không còn nhiều thời gian, lại hỏi: “Tối qua anh không chọc giận em chứ?”
Bây giờ Tang Du mới hiểu tại sao anh lại cứ dây dưa ở đây, thì ra là sợ cô tức giận. Cô nhìn chiếc chăn, hiểu được sao anh lại hỏi thế, bèn cười nói: “Không có.” Sau đó nhón chân hôn lên cằm anh: “Đi tắm đi.”
Thẩm Bồi Xuyên lập tức giãn mày, thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi mới đi tắm rửa thay quần áo. Buổi sáng Tang Du cũng dậy muộn nên không chuẩn bị bữa sáng. Cô ăn mặc chỉnh tề, nói: “Sáng nay chúng ta kiếm gì đó ở bên ngoài ăn đi.”
Thẩm Bồi Xuyên đáp: “Ừ.” Nhưng thấy Tang Du cũng muốn ra ngoài, anh hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“Đi làm.” Tang Du đáp.
Thẩm Bồi Xuyên nhíu mày: “Em đi làm hả? Em đang có thai mà…”
“Không ảnh hưởng đâu, em chỉ thực tập chứ có phải đi làm chính thức