Chương 853: Sao em lại đến đây
Tang Du ngây ngẩn cả người, sao lại nhiều tiền đến thế? Cô lập tức hoảng hốt. Vô duyên vô cớ bị đưa nhiều tiền thế này, chắc chắn không có ý tốt. Cô ép mình tỉnh táo lại, nhất định phải nói cho Thẩm Bồi Xuyên.
Cô lấy điện thoại ra, nhưng vì quá hoảng loạn nên làm rơi điện thoại. Cô nhặt điện thoại lên, màn hình bị rạn nứt, cô mở điện thoại, không bị hư, tìm số điện thoại của Thẩm Bồi Xuyên gọi thì lại tắt máy.
Cô cau mày, sao lại không gọi được? Vậy thì cô nên làm gì bây giờ? Lỡ rước phiền toái cho Thẩm Bồi Xuyên vì số tiền này thì sao? Cô vừa sốt ruột vừa buồn bực, cảm thấy tại mình sơ ý nên mới phạm lỗi, lỡ liên lụy tới Thẩm Bồi Xuyên thì cô không dám nghĩ nữa… Cô ngồi bệt xuống đất, nên tìm ai bây giờ?
Cô không dám làm gì, phải tìm một người thương lượng. Mấy phút sau, cô nghĩ Lâm Tân Ngôn, Tông Cảnh Hạo thông minh thế này thì chắc chắn sẽ biết nên làm gì, thế là cô gọi cho Lâm Tân Ngôn.
Hôm nay đẹp trời, Lâm Tân Ngôn bế bé nhỏ đi dạo trong công viên. Trình Dục Ôn đỡ Tông Khải Phong, cảm thán năm nay đã trôi qua hơn nửa mất rồi: “Sắp tới tết trung thu rồi.”
Tông Khải Phong ngẩng đầu nhìn trời, những chiếc lá xanh biếc trong mùa hè nay đã biến thành màu vàng. Thu đi đông đến, sang năm lại là mùa xuân, nó vẫn có thể mọc ra lá xanh, nhưng con người mà chết thì sẽ hoàn toàn rời khỏi thế giới này. Ông không sợ chết, nhưng nghĩ kỹ thì vẫn hơi e ngại.
Trình Dục Ôn ngâm thơ: “Bên giếng thu vàng nhuộm lá ngô, rèm châu không cuốn ngại sương vào.”
Lâm Tân Ngôn nói: “Cậu phải mặc nhiều quần áo hơn.”
Trình Dục Ôn cười.
Điện thoại Lâm Tân Ngôn đặt trong túi sau xe em bé bỗng reo lên. Trang Tử Khâm đưa điện thoại cho cô: “Của con nè.”
Lâm Tân Ngôn đặt bé nhỏ vào xe đẩy, đắp chăn mỏng cho nó, sau đó cầm điện thoại xem, là Tang Du gọi tới. Cô nghe máy, giọng nói sốt ruột của Tang Du vang lên: “Chị dâu, em làm sai mất rồi.”
Lâm Tân Ngôn không hiểu ra sao, hỏi: “Em đã làm sai chuyện gì? Bình tĩnh.”
Tang Du kìm nén bối rối nói: “Hôm qua tan tầm, lúc em vào thang máy thì gặp một người, nói là tìm Bồi Xuyên, đưa cho em một thùng táo. Hôm nay em mở ra xem thì không thấy táo mà toàn là tiền. Chị dâu, chị nói xem em nên làm sao bây giờ? Em không dám tự ý đụng vào thùng, bây giờ em rất sợ hãi.”
Lâm Tân Ngôn hiểu được sự bối rối của cô. Đưa tiền? Thẩm Bồi Xuyên mới thăng chức, lúc này có người đưa tiền, rõ ràng là nhằm vào cậu ấy. Nếu xử lý không tốt thì nhất định sẽ ảnh hưởng tới Thẩm Bồi Xuyên.
“Em gọi cho Thẩm Bồi Xuyên chưa? Cậu ấy nói gì?”
“Điện thoại tắt máy, em không thể liên lạc với anh ấy, chị dâu, chị chỉ cách cho em đi.”
“Em đừng sốt ruột.” Lâm Tân Ngôn hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Em ở nhà.”
“Được rồi, chị sẽ qua đó ngay, em ở nhà chờ chị.”
Lâm Tân Ngôn cúp điện thoại, nhìn Trang Tử Khâm: “Mẹ, mẹ trông bé nhỏ giúp con nhé.”
Trang Tử Khâm gật đầu, hỏi: “Con bận việc hả?”
Lâm Tân Ngôn gật đầu, xoay người rời đi. Tông Khải Phong dặn cô: “Sốt ruột đến mấy cũng phải lái xe chậm chút.”
Lâm Tân Ngôn đáp lời, sau đó về nhà cầm chìa khóa, lái xe đi tìm Tang Du.
Tang Du ngồi trên sofa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn thùng tiền, trong lòng không còn kinh hoàng như ban đầu. Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên, cô đi ra mở cửa.
Lâm Tân Ngôn vào nhà, Tang Du chỉ cho cô xem thùng: “Khi đó em không biết, còn tưởng chỉ là một thùng táo thôi, không phải thứ gì đáng tiền, cho nên em… Không ngờ.”
Lâm Tân Ngôn vỗ vai