Chương 964: Cậu đẩy tôi đi dạo đi.
Khâu Minh Diễm cầm tờ giấy chuyển nhượng thỏa thuận để dưới tay cho anh ký.
Giang Mạt Hàn không hề động bút.
Khâu Minh Diễm lo lắng: “Nhanh lên, đừng ép tôi.”
“Cho dù tôi có ký, bà nghĩ sẽ có ích lợi gì sao?” Giang Mạt Hàn lạnh lùng nói.
“Nếu cậu ký tên vào nó thì sẽ có ích cho tôi. Đừng ép tôi dùng những cách trước đây để đối phó với cậu.” Khâu Minh Diễm dùng vẻ mặt hung ác chưa từng thấy.
Bà ta cầm nước trên bàn lên, đối mặt với anh: “Đây là nước vừa mới đun sôi, cậu biết nếu đổ nó lên người cậu thì sẽ có cảm giác thế nào chứ.”
Trông bà rất bình tĩnh và lạnh lùng: “Còn nhớ lần tôi vô tình làm đổ súp nóng lên người cậu khi cậu về nhà không lâu không?”
Bà bật cười: “Tôi cố ý đấy, nhà tôi ba người, dựa vào đâu mà phải chăm sóc cậu?”
Bà chưa dứt câu, một tiếng động lớn đột nhiên vang lên.
Đùng đoàng!
Cánh cửa đột nhiên bị mở ra một cách thô bạo.
Nam Thành và Giang Hữu Khiêm xông vào.
Nam Thành nhận được cuộc gọi của Giang Mạt Hàn, nhưng lại không nghe thấy một tiếng động nào, liền cảm thấy có gì đó không ổn, vì vậy anh ta đi đến nhà họ Giang, không thấy Giang Mạt Hàn ở nhà, chỉ có Giang Hữu Khiêm vừa mới tỉnh dậy.
Họ rời khỏi khu vực có camera giám sát, qua camera giám sát biết được họ đã lên xe gì, dựa theo manh mối, 2 người đã tra dọc đường và đến được đây.
“Lăng Vi!” Nam Thành tức giận hét lên, không ngờ cô lại dám xuất hiện.
Trong lúc hoảng loạn, Lăng Vi cầm con dao gọt hoa quả trên bàn nhìn quanh Khâu Minh Diễm và Giang Mạt Hàn, nghĩ xem ai sẽ là kẻ mạnh hơn, sau một lúc do dự, cô ta kề dao vào cổ Giang Mạt Hàn
Giang Mạt Hàn bị trói không thể cử động dễ dàng cho cô ta bị khống chế, hơn nữa nếu thật sự bị bắt cô ta thà chết còn hơn, đương nhiên sẽ đem Giang Mạt Hàn làm chỗ dựa.
Giang Hữu Khiêm khuôn mặt xấu hơn bất kỳ ai trong căn phòng này, anh buồn bã nhìn Khâu Minh Diễm: “Mẹ, nói với con là con muốn giải tỏa nghi ngờ với anh, muốn xin lỗi anh ấy, để con mời anh về nhà, tất cả đều là mẹ lừa con sao?”
Khưu Minh Diễm kéo anh qua: “Con phải nhìn cho rõ, mẹ mới là mẹ của con. Chúng ta mới là người thân, bây giờ là cơ hội tốt, nhanh, nhanh để cậu ta ký, như vậy công ty sẽ là của con rồi.”
Giang Hữu Khiêm hất bà ra: “Tại sao mẹ lại làm như vậy?”
“Mẹ làm tất cả đều là vì muốn tốt cho con.” Khâu Minh Diễm hận không thể rèn sắt thành thép: “Con ngốc sao?”
“Mẹ có biết con muốn gì không?” Đôi mắt của Giang Hữu Khiêm bị bà làm cho tức đến mức đỏ hết cả lên.
Khâu Minh Diễm không quan tâm, tiếp tục kéo anh ta: “Đây là một cơ hội hiếm có. Nam Thành chỉ có một mình, chúng ta thêm cả con là có ba người, chúng ta có lợi thế. con ngăn cản Nam Thành, mẹ sẽ cho khiến Giang Mạt Hàn kí thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần.”
“Con không muốn!” Giang Hữu Khiêm hét lên.
“Con là đồ ngốc à?” Khâu Minh Diễm run rẩy: “Giang Hữu Khiêm, nếu bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn cơ hội thứ 2 đâu. Con muốn cả đời không làm gì sao?”
“Cho dù con không gì cả, tôi cũng sẽ không bắt lấy anh con.” Anh đẩy Khâu Minh Diễm ra và chỉ vào Lăng Vi: “Buông anh tôi ra, nếu không tôi sẽ giết cô!”
Lăng Vi bình tĩnh liếc nhìn Khâu Minh Diễm: “Con trai bà không phân biệt được đâu là thù, đâu là bạn sao?”
Khâu Minh Diễm đi kéo con trai nhưng Giang Hữu Khiêm phớt lờ cô.
Cô lo lắng muốn chết.
Khi họ đang tranh cãi, Nam Thành không làm gì cả, mà có nháy mắt với Giang Mạt Hàn.
Giang Mạt Hàn tỉnh lại một lúc, thân thể khôi phục trở lại bình thường, đang lén lút muốn thoát tay ra khỏi sợi dây.
“Lăng Vi, nếu bây giờ cô dừng tay, cô có thể sẽ được xử lý nhẹ.” Anh cố tình nói chuyện với Lăng Vi để chuyển hướng sự chú ý của cô ta.
“Xử lý nhẹ nhàng? Nam Thành, anh cho tôi là con ngốc sao?” Lăng Vi cười: “Anh bớt lừa tôi, tôi sẽ không tin anh, đừng lo lắng.”
Khâu Minh Diễm vội đi vòng vo trong phòng, thỏa thuận cổ phần vẫn chưa được ký kết, bà ta không thể làm gì được mà bước tới: “Lăng Vi, để cậu ta ký.”
“Cút!”
Cô ta rống lên, sự việc đã bại lộ, toàn thân rút lui đã là chuyện không thể, trong lòng cô rất rõ, càng hiểu rõ lập trường của mình cô ta càng hận người khác đến làm phiền.
Mạng của cô ta còn khó giữ, còn đâu thời gian mà lo cho người khác.
Khâu Minh Diễm mặt đỏ bừng bừng: “Đừng quên, nhờ đâu cô mới được như hiện tại? Cô có tin, tôi lập tức cảnh sát!”
“Báo cảnh sát? Bà báo đi!” Lăng Vi