Chương 965: Tự giải quyết ổn thỏa.
“Chuyện lần này anh sẽ không truy cứu, em về khuyên nhủ mẹ nhiều vào, còn về phần em vẫn câu nói đó đợi em tốt nghiệp đến công ty giúp anh.”
Trước đây anh bởi vì một số chuyện không thể buông bỏ mà bỏ lỡ nhiều chuyện quan trọng, sau này anh không muốn vì bản thân mà bỏ lỡ cái gì nữa.
Giang Hữu Khiêm nhếch môi, đối với lời nói của Giang Mạt Hàn vô cùng cảm động. Cậu không nói chuyện, là vì không biết phải đáp lại sự khoan dung này thế nào, qua một lúc lâu điều chỉnh lại cảm xúc, cậu nói “cảm ơn” Trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nói thế nào, chỉ có thể dùng 2 từ đơn giản này, bày tỏ tâm ý. Giang Mạt Hàn không trả lời, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước không có tiêu điểm.
Bọn họ đi rất lâu, dọc đường không nói lời nào, hai người đều đang suy nghĩ rất nhiều chuyện. Sau khi đưa Giang Mạt Hàn trở về, Giang Hữu Khiêm cũng về nhà.
Khâu Minh Diễm bình an vô sự, không bị bắt đi hỏi cung, cũng không bị bắt, bà rất sợ hãi Giang Mạt Hàn nhất định sẽ rất hận bà, sau này bà sẽ không còn những ngày tháng bình yên nữa
Giang Hữu Khiêm không biết nấu cơm, gọi cơm bên ngoài về bày một bàn đầy thức ăn. “Con vẫn còn tâm trạng ăn cơm?” Khâu Minh Diễm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hôm nay mà nắm chắc cơ hội cũng không đến mức công dã tràng, cái gì cũng không chiếm được
Giang tả làm bộ không nghe thấy gì, đẩy Giang Tuấn đến trước bàn ăn. Khâu Minh Diễm không nhịn được nữa nói: “Giang Hữu Khiêm, mẹ đang nói chuyện với con đấy, nói không chừng ngày mai con sẽ bị bắt đi đấy” . Chuyện bà làm ra đương nhiên bà biết rõ, bà không nghĩ Giang Mạt Hàn sẽ tha cho bà.
Giang Hữu Khiêm hét lớn tiếng: “Muốn bắt thì mẹ đã bị bắt từ lâu rồi, không phải đợi đến ngày mai đâu.” Khâu Minh Diễm không hiểu: “Ý của con là gì?” cũng không thể nói là không hiểu, chỉ là không dám tin
Giang Hữu Khiêm hít một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh nói: “Đến đây ăn cơm đi.” Khâu Minh Diễm đi tới ngồi xuống nhưng lại không có hứng thú ăn cơm, nhìn đứa con: “Hữu Khiêm à, con có phải biết cái gì không? Lần này con phải giúp mẹ, mẹ cũng đều là vì tốt cho con.”
“Tốt cho con sao?” Giang Hữu Khiêm cười một tiếng: “Mẹ lấy cái cớ gì tốt cho con, thực chất là thỏa mãn chính mình”
“Con, con nói gì vậy?” Khâu Minh Diễm suýt chút không ngồi vững
Giang Hữu Khiêm nhìn bà nói: “Mẹ từng hỏi con muốn gì chưa.”
Khâu Minh Diễm nghẹn lời: “Ở cái xã hội này không tiền, không quyền sẽ không có được tôn trọng và coi trọng, tất cả những việc mẹ làm đều là vì muốn giành lợi ích cho con, ai mà biết con không muốn có tiền, không muốn có quyền.”
“À” Giang Hữu Khiêm cười lạnh một tiếng: “Mẹ không hỏi con, mẹ đã tự mình thay con quyết định, đó rốt cuộc là mẹ muốn hay con muốn đây.”
Khâu Minh Diễm nghẹn lời, một lúc sau mới mở miệng nói : “Vậy con muốn gì?”
“Con muốn một người mẹ hiền lành, dịu dàng.”
“Con nói gì!” Khâu Minh Diễm vỗ bàn đứng dậy: “Nếu không phải vì con, có rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay không.”
“Vì con? Vì con mẹ? Vẫn nói là vì con sao? Đây là cái cớ của mẹ thôi.” Giang Hữu Khiêm cũng buồn bực đứng dậy đối diện mẹ nói: “Thứ con muốn chưa bao giờ là những thứ này, những thứ này đều là tự mẹ muốn, áp đặt lên người con mà thôi.”
“Mẹ, mẹ đã từng nghĩ, mình đã sai rồi?” Giang Hữu Khiêm dùng một chút nói: “Từ lúc thành công chiếm đoạt vị trí, khắt khe với con riêng, trở thành một người mẹ kế độc ác, mẹ từng hối hận chưa, khi đêm đen không người có từng nghĩ mình đã sai chưa.”
“Con bớt dạy đời đi, con không có tư cách, mẹ là mẹ con.” Khâu Minh