Chớp mắt năm 2018 chỉ còn vài ngày nữa là đã qua đi, những ngày cuối cùng của năm mang đầy sự hối hả, tất bật để chào đón năm mới.
Vì vậy mà cửa hàng Khinh Nhi làm dần trở nên bận rộn, sự kiện kia cũng chỉ còn một tuần nữa là phải hoàn tất nộp tác phẩm.
Bởi thế mà cô lại phải ngày đêm vất vả vừa làm vừa vẽ để xong sớm nhất mọi thứ có thể.
Cô bận đến độ có nhiều ngày làm tới hơn chín giờ tối mới có thể về, may là vì cuối năm trường cho lịch học không quá kín nên cô có nhiều thời gian để có thể vẽ hơn.
Sau nhiều ngày tăng ca Khinh Nhi cũng dần nhận ra Lưu Cao Dương thì ra còn bận hơn cô gấp mấy lần, anh không chỉ bận việc ở cửa hàng mà mỗi ngày đều phải đi tới công ty mẹ làm, tuy một tuần Lưu Cao Dương không tới cửa hàng bao nhiêu thế nhưng mỗi lần tới anh đều phải ở tới gần khuya mới về.
Có một hôm cô vừa định về thì gặp anh đang phụ cô lao công dọn dẹp vệ sinh ở sảnh game của cửa hàng, sau đó vì không thể cứ đứng nhìn mà Khinh Nhi cũng lại giúp một tay.
Thì ra anh lúc nào cũng ân cần, ôn nhu với tất cả mọi người.
Nhưng vẫn đâu đó toát ra khí chất khó gần làm cô có chút lo sợ mỗi khi tiếp xúc.
Sau khi dọn dẹp xong cô đang định về thì anh lại lên tiếng nói.
"Về khuya một mình không an toàn."
Cô nhìn anh sau đó cười đáp: "Không sao đâu sếp nhà gần mà, với khu này an ninh lắm."
Như không đặt vào tai lời cô nói anh mở cửa ghế phụ ra sau đó hất cầm.
"Lên đi."
"Vâng?" không tin được hành động kia của anh, cô cứ đứng đờ người ra không bước lại.
Anh vô cùng kiên nhẫn đứng đó vẫn trầm ấm lên tiếng: "Sếp đưa nhân viên mình về chắc không có gì sai chứ?"
Cô đã dần hiểu được tình cảnh lúc này, sau đó vì khó mà từ chối được, cuối cùng vẫn là lên xe và được anh chở về.
Sau ngày hôm đó tần suất gặp nhau của cô và anh đúng là không ít, mà ngược lại như thể rất có duyên cứ một chút là sẽ được thấy bóng dáng của anh.
Khinh Nhi đôi lúc còn nghĩ mình bị hoang tưởng vì não cô ngày đêm cứ nhớ đến anh nên mới thế.
..........
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũng là ngày cô hoàn thành xong tác phẩm của mình.
Khinh Nhi lúc này đang ở phòng nghỉ cho nhân viên, hoàn thành xong cô chưa gửi liền mà phải nhìn ngắm nó thêm một chút, sau đó tải thành một tệp hình ảnh rồi gửi lưu về điện thoại để làm màn hình khóa.
Tối ấy cô cũng tăng ca về muộn như mọi hôm, vừa ra gần tới cổng cô đã thấy có người đứng lấp ló ngay đó trông vô cùng khả nghi.
Vì bên ngoài trời tối nên Khinh Nhi không thể thấy rõ mặt, cô chỉ có thể gọi bảo vệ rồi tự mình đi coi thử.
Khinh Nhi nhẹ nhàng đi tới phía cửa thì mới thấy là một người phụ nữ lớn tuổi, còn là người trước đó đã từng tới làm phiền Lưu Cao Dương.
Không ngờ sau vụ kia bà ta vẫn còn gan để chạy tới đây rình mò như thế này.
Khinh Nhi tuy tính tình ôn hòa, điềm tĩnh nhưng lại không hề hiền lành, sau vụ kia đã làm cô không mấy có thiện cảm với người đó, giờ bà ta lại lết xác lại đây làm Khinh Nhi không khỏi bực tức.
Cô đi lại phía người kia vẫn lên tiếng nhẹ nhàng hỏi.
"Dì tới đây kiếm sếp Lưu sao?"
Người đàn bà kia quay qua nhìn cô mặt tối sầm lại sau đó cất giọng chua chát nói.
"Ừ, cô là nhân viên ở đây?"
"Vâng." cô vẫn cố giữ thái độ ôn hòa lên tiếng: "Sếp Lưu rất bận, dì có thể quay lại sau được không?"
Cảm thấy cô gái này có chút chướng mắt bà ta chẳng thèm để tâm sau đó quay đi nói: "Đến để đòi nợ thì cần phải quan tâm người kia có bận hay không à?"
Nợ? Sếp Lưu giàu nhức nách, lại hoàn mỹ thế kia mà cũng có nợ sao?
Cô thật sự cảm thấy quá khó hiểu, thế nhưng lại chẳng dám xen vào nhiều.
Thấy bà ta không muốn nói chuyện cô đành lên tiếng nói.
"Dì à, con gọi bảo vệ rồi.
Dì từng làm phiền sếp con, con thân là nhân viên không thể cứ thế mà đứng nhìn."
"Có chuyện gì dì có thể kiếm chỗ riêng tư nói chuyện sau, đây là cửa hàng chỗ bọn con làm ăn dì không thể tới để động tay động chân với sếp con được."
Trên môi cô không hề có ý cười nhưng lời nói ra lại nhẹ nhàng như đang khuyên giải.
Thế nhưng người đàn bà ấy lại như bị chọc cho điên lên quay qua nhìn cô trợn mắt, lớn giọng như chửi.
"Nhân viên sao lại nhiều chuyện như thế? Chủ mày nợ tao, kêu nó ra đây trả nợ."
Khinh Nhi dần mất kiên nhẫn: "Nợ tiền sao ạ? Nếu sếp nợ tiền dì có thể liên lạc bên..."
Không để Khinh Nhi nói hết bà ta đẩy mạnh cô ra, sau đó chạy thẳng về phía cửa hàng.
Cô vì cú đẩy kia mà ngã ra đất, nhưng thấy hướng chạy của bà ta Khinh Nhi cũng nhanh chóng đứng lên chạy theo kéo tay bà ấy lại.
Sức Khinh Nhi không yếu cộng thêm việc nhịn nhục nãy giờ không thành nên sự dồn nén ấy đều phát tiết lên cái kéo kia.
Cô kéo cực kì mạnh tay, bà ta vì lớn tuổi nên có chút choáng, nhờ dựa vào cây cột đằng sau nên mới không bị ngã.
"Dì à, nghe con một chút được không bảo vệ tới thì dì không xong đâu."
Người đàn bà kia càng thêm tức giận không muốn nghe, lúc này bà ta cầm giỏ xách ném thẳng về phía cô hét lên.
"Mày bị điên hả? Mày điên như chủ mày rồi hay gì? Mắc gì xen vào chuyện của tao."
Khinh Nhi bị giỏ xách kia ném trúng người, lúc này cục tức cô dồn nén đã bị vỡ ra nên cũng ngang ngược đáp.
"Điên thì sao, có điên cũng không điên bằng bằng dì."
Cô cầm giỏ xách kia lên mới để ý lòng bàn tay mình đã bị rách một mảng, lại càng thêm bực.
Cô bước tới nắm tay bà ta kéo đi.
"Dì theo con tới phòng bảo vệ."
Bà ta cố sức vùng ra, tức giận đánh cô: "Mắc gì tao phải theo mày, ức hiếp người lớn tuổi sao? Mày là cái thứ hỗn láo."
Cú đánh đó không đau nhưng lại làm Khinh Nhi mất hết sự kiên nhẫn, cô quay qua lườm bà ta.
Sắc mặt cô thường ngày đều hiền dịu, ôn hòa nhưng vào lúc này đây lại như có độc, nhìn sắc sảo, đáng sợ đến nỗi người kia phải ngay lập tức im mồm không dám hó hé.
"Dì không theo cũng được, cháu báo cảnh sát tới làm việc với dì chịu không? Dì không nói lý lẽ với cháu cũng không sao, để cảnh sát nói lý lẽ với dì nhé?"
"Đây là lần thứ hai rồi, cửa hàng có camera quay lại hết, dì thích làm phiền đúng không?" cô né người ra như thể để bà ta có cơ hội bước vào cửa hàng.
"Được, vậy dì cứ vào mà phá.
Phá xong để cháu coi thử, dì làm sao mà nói chuyện với cảnh sát đây."
Lời hù dọa đi kèm với khuôn mặt đáng sợ của Khinh Nhi làm người đàn bà kia như chết đứng, bà ta không dám nhúc nhích, lại có chút e dè nhìn cô.
Sau một hồi lâu đứng đó bà ấy cũng nhẹ giọng lên tiếng.
"Tôi tới tìm sếp cô thôi, bảo sếp cô ra đây đi.
Sếp cô nợ tôi là thật kêu nó ra đây mà trả nợ."
"Sao phải kêu ạ? Chỗ này