"Đây...!đây là nhân vật em thiết kế cho sự kiện của cửa hàng mình ạ." giọng cô lí nhí nói như thể vô cùng chột dạ.
"Ồ." anh làm như không quan tâm sau đó cũng quay mặt đi khởi động xe, rồi tỏ vẻ không biết gì lên tiếng.
"Nhìn nhân vật đó bỗng nhiên thấy..." anh quay qua nhìn cô ánh mắt tỏ ra ý trêu chọc.: "Có chút quen."
Khinh Nhi vô cùng chột dạ chỉ có thể cười cho qua chuyện, rồi lại mở thông báo tin nhắn kia lên coi.
Thẩm Kỳ: [Đã gửi một hình ảnh cho bạn.]
Là hình thiết kế nhân vật nữ của Thẩm Kỳ.
Khinh Nhi khi thấy tỏ ra vẻ vô cùng ngưỡng mộ sau đó lập tức trả lời.
[Đỉnh quá, cho anh năm sao.]
Thẩm Kỳ: [Anh cho em mười sao.]
Khinh Nhi chợt bật cười khi đọc dòng tin nhắn ấy, cô với đàn anh Thẩm Kỳ cũng có thể nói là khá thân, nên mỗi lần nhắn tin với anh cô đều rất vui vẻ và thoải mái.
Thấy cô vui vẻ như vậy Lưu Cao Dương cũng liếc mắt qua xem thử, nhưng vừa thấy được một ít thì Khinh Nhi có lẽ là sợ ảnh hưởng đến anh nên đã ngay lập tức tắt màn hình điện thoại đi.
Anh không lên tiếng hỏi cũng coi như không quan tâm, nhưng bỗng bản thân lại thấy tâm trạng có chút khó chịu khác thường.
Lái tới tiểu khu nhà cô Lưu Cao Dương lại như trước kia thả cô ở cổng sau đó để cô tự đi vào.
Thấy Khinh Nhi vào trong rồi anh mới lái xe đi, nhưng vừa lái được một đoạn Lưu Cao Dương đã ghé vào siêu thị tiện lợi gần đó mua một gói thuốc, rồi anh ra chỗ đậu xe đứng dựa vào cửa xe, xé gói thuốc kia ra rồi lấy một điếu thuốc sau đó châm lửa hút.
Anh hút được một hơi rồi cũng đứng trầm tư mãi mà không tiếp tục hút nữa, cứ thế điếu thuốc cháy dần đi rồi cũng cháy cạn.
Khói thuốc bay lên dần trở nên ít đi nhưng cảm xúc trong anh lúc này cứ thế dần tăng lên.
Điện thoại trong túi bỗng reo lên, phá vỡ dòng suy tư của anh, Lưu Cao Dương lấy điện thoại ra nhìn tên liên lạc rồi một hồi lâu mới bắt máy.
"Dạ alo chú."
Giọng một người đàn ông lớn tuổi truyền tới, âm thanh phát ra khàn khàn, trầm thấp lại mang một vẻ nghiêm túc khó gần.
"Con không định về?"
"Vâng." anh nhẹ nhàng đáp lại.
"Con mới xong việc có hơi buồn ngủ, chắc sẽ về thẳng chung cư luôn ạ."
"Làm gì thì cũng nên coi trọng sức khỏe, có như nào thì vẫn nên về nhà thường xuyên hơn đi."
"Dạ."
Thấy anh có vẻ trả lời cho có đầu dây bên kia không ngừng lại vẫn lên tiếng nói thêm: "Mong con không chỉ nói qua loa cho xong, con đừng quên họ mình là gì."
"Đừng làm mẹ con là "Lâm Uyên" phải buồn rầu vì con nữa."
"..."
Thấy anh không trả lời thêm bên kia cũng lập tức cúp máy.
Tiếng tít tít ở đầu dây bên đó làm đầu óc Lưu Cao Dương càng thêm trống rỗng...!anh nên đáp lại như nào đây? Anh có nên nói là anh vốn chưa bao giờ quên không? Anh làm sao có thể quên được cái họ này...!cái họ đã làm thay đổi cả cuộc đời anh.
Ban đầu bản thân vốn chỉ là một Triệu Cao Dương tầm thường lại cùng cực trong nỗi lo tiền bạc mỗi ngày, nhưng khi được khoác lên mình một cái họ mới là Lưu Cao Dương anh lại có một thân phận mới hoàn toàn.
Được nhà họ Lưu nhận nuôi, anh có được tất cả, từ tiền bạc, danh vọng, đến cái ăn cái mặc.
Từ giường ngủ ấm êm, đến quần áo tươm tất...!còn có thêm được cả một gia đình mới.
Nhưng suy cho cùng tất cả đều là của Lưu Cao Dương(¹) chứ không phải anh...!một Triệu Cao Dương(²) tầm thường...!đến cái tên của mình còn không thể công khai, đến cái tên của mình còn bị chính anh quên lãng...!thì anh làm sao dám không thể nhớ hiện tại mình mang họ gì được.
Anh vốn không có gì cho mình cả, mà có thể nói là chính bản thân anh cũng chẳng cần gì.
Anh chỉ muốn ở một mình, không muốn phải giả vờ cư xử hòa đồng với ai, càng không muốn phải tiếp xúc với bất cứ người nào.
Vì chỉ khi ở một mình anh mới có thể được làm chính anh, mới có thể quay lại con người thật của mình.
(¹): Dương này là dương trong đại dương, được ghi là 洋.
(²): Dương này là dương trong ánh dương nghĩa là mặt trời, được ghi là 阳.
*Ý nam chính là tên thật sự của anh có nghĩa là Dương trong mặt trời chứ không phải là Dương trong đại dương, cả hai đều phát âm là "yang" trong tiếng Trung, đó là lý do tên tài khoản wechat nam chính là Lưu Cao Yang.
..........
Về nhà rồi Khinh Nhi lập tức vệ sinh cá nhân, xong lại vì quá chán mà mở máy tính lên ngắm nhìn nhân vật thiết kế của mình thêm một chút.
Hồi lâu sau có tin nhắn Trương Liên gửi tới.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ |||||
Trương Liên: [Công viên gần khu nhà cậu có thể coi bắn pháo bông đó.]
Khinh Nhi: [Sao cậu biết?]
Trương Liên: [Những điểm coi pháo hoa tốt được đăng trên weibo đó, công viên gần nhà cậu đứng thứ tám trong mười địa điểm nha.]
Khinh Nhi: [Ok, lát mình sẽ đi thử.]
Khinh Nhi đi ăn tối xong xuôi thì nằm trên giường nghịch điện thoại, chưa bao lâu cũng đã mười một giờ rưỡi.
Điện thoại được cô đặt báo thức trước đó vang lên, cô nhanh chóng đi lấy áo khoác mặc vào, rồi mang găng tay cùng khăn quàng cổ sau đó lập tức rời khỏi nhà.
Công viên sát cạnh siêu thị tiện lợi nên Khinh Nhi tính ghé qua đó mua một ít đồ ăn cùng nước rồi mới qua công viên.
Cô vào siêu thị mua hai hộp sữa sau đó bỏ vào lò quay sữa lại cho nóng, rồi mua thêm một bịch bánh để đem theo ăn cho đỡ chán miệng.
Ra khỏi cửa hàng tiện lợi Khinh Nhi dời bước chân mình về phía công viên, gần tới nơi thì cô chợt thấy một dáng người thân quen.
Người đó mặc một áo len cổ cao đen bên trong, khoác thêm cái áo khoác xám dài bên ngoài, cổ có đeo thêm một cái khăn màu nâu đậm, đang ngồi chồm xuống cho một chú mèo gần đó ăn.
Khuôn mặt người đó trong đêm lạnh của cuối đông này lại càng thêm trắng, đường nét ngũ quan rõ ràng tinh xảo, trông thật sự vô cùng bắt mắt, cứ ai nhìn qua liền sẽ bị thu hút ngay...!mà người đó còn chính là Lưu Cao Dương, ông chủ cao quý vừa mới đưa cô về hồi nãy.
Khinh Nhi vốn không tin được sẽ gặp anh ở đây.
Thời gian rất muộn rồi mà, cô tưởng anh đã về lâu rồi chứ.
Khinh Nhi nhẹ nhàng lại gần sau đó lên tiếng hỏi thăm.
"Sếp, anh chưa về à?"
Lưu Cao Dương chầm chậm quay qua nhìn cô rồi từ từ đáp: "Định cho mèo ăn rồi về."
"Anh không phải bị dị ứng lông động vật à?" cô tò mỏ hỏi.
"Ừm, không đụng lông là được, chỉ cho ăn thôi."
"Ồ." như đã hiểu ra cô không