Châu Tiểu Manh nhìn gã tròn chặn đúng ba phút rồi bất ngờ vòng tay ra sau, tự cởi khóa váy mình. Cô tụt chiếc váy đang mặc trên người xuống,
cởi cả đồ lót, thay bằng bộ gã vừa chỉ, thay xong cô mới ngẩng lên nhìn
gã: “Anh hài lòng rồi chứ?”
Gió đêm luồn qua qua ô cửa sổ không khép, mang chút se lạnh vờn quanh thân cô, cô nghe gai ốc nổi khắp mình mẩy. Châu Diễn Chiếu cất tiếng ậm ừ, chẳng rõ đang vui hay đang bực. Nhìn cái vẻ khoanh tay kiểu chẳng
mấy bận tâm, người dựa hờ vào đầu giường của gã, Châu Tiểu Manh đâm bực, cô nhặt chiếc váy rơi dưới sàn, mặc vào người rồi quay lưng bỏ ra
ngoài. Ấy thế mà, khi bàn tay cô vừa vặn được nắm đấm cửa thì gã đã
nhanh tay ấn sập cánh cửa lại, chỉ kịp nghe rầm một tiếng, liền sau đó,
gã kéo mặt Châu Tiểu Manh lại, đoạn nhai ngấu nghiếm bờ môi cô. Gã cứ
nhai cắn cho đến khi môi cô hằn lên một cặp vết răng sâu hoắm, gã mới
chịu thôi. Mùi hương của gã bao trọn lấy hơi thở cô: “Sao hôm nay lại
đến thăm bà ta?”
“Để nhắc mình nhớ, ai là người khiến bà ấy phải nằm liệt giường.”
“Ái chà!” Gã buông tiếng cười khảy: “Vậy ra tôi phải cẩn thận hơn mới được.” Nói thế nhưng gã vẫn kéo cô vào lòng, đoạn dằn cánh tay, đẩy cô
ngã xuống giường, Châu Tiểu Manh nhoẻn một nụ cười hớp hồn, kế đó, cô
vươn tay choàng qua cổ gã: “Anh, thế rốt cuộc anh có yêu em không?”
Châu Diễn Chiếu phá lên cười, môi gã rờ lên môi cô, tay tranh thủ lột chiếc áo trên người cô ra: “Yêu em ấy à? Điều gì đã khiến em suy diễn
như thế?”
“Tốt nhất anh đừng nên yêu em,” Cặp mắt trong suốt của cô đầy lệ rưng rưng chực tuôn: “Có thế mới làm em bớt yêu anh…” Cô hơi nghếch mặt,
toan đặt một nụ hôn, song Châu Diễn Chiếu lại né tránh bờ môi cô: “Diễn
quá đà làm mất cả vui.”
Gã buông cô ra, ngồi xuống một bên mép giường, tay châm điếu thuốc.
Cách nhau chỉ một làn khói trắng, vậy mà Châu Tiểu Manh vẫn có cảm giác
con người gã đang ở một nơi rất xa, rất cao so với mình. Cô nhổm dậy, vớ lấy ga giường bọc tạm cơ thể mình, đoạn hỏi Châu Diễn Chiếu: “Vậy anh
yêu Tôn Lăng Hy à?”
“Cô là cái thá gì mà dám hỏi tôi điều đó?”
Châu Tiểu Manh nói: “Vâng, em đang lên cơn điên ấy mà, anh đừng
chấp.” Cô đứng dậy đi về phía nhà tắm, ở trong đó cô xả nước đánh răng,
đánh răng xong lại tắm, ngồi trong đó bao lâu mới chịu ra. Cứ tưởng Châu Diễn Chiếu đã bỏ đi từ lâu nhưng không hiểu sao gã vẫn ngồi lì một chỗ
phì phèo hết điếu này sang điếu nọ, căn phòng sặc lên mùi thuốc, dù cửa
sổ vẫn mở toang.
Cô kéo chiếc chăn rồi ngả lưng xuống giường, chẳng thiết bận tâm.
Bỗng nghe Châu Diễn Chiếu hỏi: “Trong nhà tắm, cô khóc cái nỗi gì?”
“Em không khóc.”
“Cô đừng có mơ mộng hão huyền nữa, tôi không yêu cô, dù là tình anh em thì giữa chúng ta cũng hết sạch từ lâu rồi.”
Châu Tiểu Manh vẫn quay lưng về phía gã, giọng cô cất lên rắn đanh: “Anh có muốn làm không, không muốn thì xéo!”
Châu Diễn Chiếu dập điếu thuốc rồi xoay mặt cô lại, thấy trên gương
mặt cô có vệt nước nước chưa kịp thôi ẩm ướt, gã hơi nheo mắt: “Lau nước mắt đi, cô ra ngoài mà xem có con điếm nào suốt ngày vác cái bộ mặt như đưa đám giống cô không hả?”
“Em đã gặp điếm bao giờ đâu mà biết,” Châu Tiểu Manh quệt vội hàng
nước mắt, nghe giọng thoáng chua chát: “Đâu như anh, hẳn anh đã gặp
nhiều rồi, hay anh dạy em vậy!”
Châu Diễn Chiếu bật cười: “Hay đấy, để tôi dạy cho mà biết nhé!”
Tuồng như Châu Diễn Chiếu đã lên cơn điên, gã chẳng hề có ý định
nương tay khiến Châu Tiểu Manh phải hứng chịu cơn đau cùng cực, cả cơ
thể bị xoắn vặn như một miếng bánh quai chẻo, thậm chí phần thắt lưng
cũng sắp gãy làm đôi. Châu Tiểu Manh chợt nghĩ, thì ra trước đây gã vẫn
còn kiềm chế chán, hôm nay lại bày đủ trò làm cô sợ chết khiếp. Châu
Diễn Chiếu như một con ác quỷ, trái ngược hoàn toàn với nụ cười thản
nhiên đeo trên môi: “Cô run cái gì thế hả?”
Nhớ lúc nhỏ, cô được Châu Bân Lễ dẫn lên thuyền ăn gỏi cá tươi vừa
vớt ở sông lên. Con cá đang giẫy đành đành trong khay đá – bị người đầu bếp ấn đầu xuống, thoăn thoắt xẻo từng nhát dao sắc bén chia nó ra
thành nhiều lát mỏng dính. Cả con cá bị xẻo thịt thế mà phần mang vẫn
còn đương thoi thóp, miệng không thôi mấp máy. Lúc này đây Châu Tiểu
Manh thấy mình chẳng khác nào con cá ấy.
Cảnh dã man ấy đã để lại cho tuổi thơ cô một ấn tượng sâu sắc khó
quên, giờ đây mới thấy mình chính là con cá bị xắt lát mỏng dính kia,
sau đó được người ta quết tương và mù tạt, từng lát cá thi nhau trôi
tuột xuống cổ họng họ. Đau, cô đau lắm. Hai tay Châu Tiểu Manh bị Châu
Diễn Chiếu trói nghiến bằng chiếc khăn mặt, những ngón tay rã rời bấu
víu vào ga giường, mồ hôi túa ra đầm đìa như tắm trong khi Châu Diễn
Chiếu vẫn tỉnh táo lạ thường và vẫn thong thả hành hạ cô: “Sao thế? Khó
chịu à? Sao lại nhăn nhó thế kia, cười lên đi chứ, đã làm gái thì nhớ
phải cười cho tươi vào, bằng không làm sao lũ đàn ông chịu trả cô tiền?”
Cơn đau cuốn phăng mọi thơ từ, cô chẳng nhớ nổi lấy một bài nào để
nhẩm đọc, đành lẩm nhẩm gọi tên mẹ trong lòng. Chữ ấy tuồng như một câu
thần chú nhiệm màu, cô cứ nhẩm một ngàn lần, một vạn lần và thế là mọi
đau đớn đều dịu đi. Trong cơn mê man, miệng vẫn lẩm nhẩm nhưng bản thân
chẳng hiểu nổi mình đang lầm rầm cái gì nữa, chỉ thấy khuôn mặt cùng nụ
cười gằn của Châu Diễn Chiếu trở nên nhập nhòa đong đưa trước mắt và rồi cô ngất lịm đi.
Chỉ một chốc sau, cô đã bị Châu Diễn Chiếu vỗ vào mặt gọi dậy: “Này Châu Tiểu Manh!”
Châu Diễn Chiếu không tài nào hiểu nổi tại sao Châu Tiểu Manh còn có
thể cười được vào lúc này, dù bản thân cô đã nở một nụ cười nom buồn
rười rượi. Thoạt đầu trên trán cô đã có sẵn một cục sưng vếu, lại thêm
vết đỏ ửng hằn trên khuôn mặt nhợt nhạt do mới rồi va đầu vào thành
giường, nom nụ cười kia chẳng giống cười cho lắm, phải nói là khóc thì
đúng hơn. Gã nghe tiếng cô thì thào: “Anh… mặc xác anh có tin hay không
nhưng em thật sự… đã từng yêu anh…”
Câu nói ấy lọt vào tai Châu Diễn Chiếu chẳng hiểu tại sao lại càng
thổi bùng lên ngọn lửa tức giận trong gã, gã ưỡn mạnh người khiến Châu
Tiểu Manh run lên vì đau, cô co quắp như một con tôm khô, lại bắt đầu
lầm rầm ra miệng. Nhiều khi Châu Diễn Chiếu cũng để ý nghe những thứ kỳ
quái mà cô đang lẩm nhẩm, lúc thì đọc bài khóa trong sách, lúc thì đọc
thơ, lúc thì đọc toàn những thứ gã chưa nghe thấy bao giờ, lắm lúc cô
không đọc thành tiếng nhưng khi mê man rồi mà vẫn có vài câu ngắc ngứ se sẽ thốt ra khỏi bờ môi cứ như là tụng kinh.
Bất chợt gã nhớ lại cái lần đầu tiên. Lần đó thay vì nhỏ nước mắt, cô chỉ tỏ ra hoảng sợ, chừng như khi mọi thứ kết thúc rồi cô mới sực nhận ra những gì đang sờ sờ ngay trước mắt. Cô kéo ga giường che đậy cơ thể
mình rồi rụt vào tít một góc giường. Bấy giờ,
đầu cô rũ xuống như một
con búp bê hỏng hóc, người run lên lẩy bà lẩy bẩy. Lúc đó, Châu Diễn
Chiếu đã tự nhủ, chỉ cần cô hé răng bật khóc là gã sẽ cho cô ăn ngay mấy cái vả. Vậy mà từ đầu chí cuối, cô không hề khóc, cô chỉ khẽ gọi: “Châu Diễn Chiếu.”
Đấy là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cô gọi tên gã, hồi đầu
cô cũng từng chống trả quyết liệt, có lần nhân lúc gã đang ngủ, cô cầm
cả dao lẫn kéo, chẳng nói chẳng rằng gí mũi dao nhọn hoắt mà lạnh như
băng vào cổ gã, tính ép gã phải thả mẹ cô và cô ra. Vậy mà gã chỉ khẽ
cười rồi bảo: “Định đi đâu? Này Châu Tiểu Manh, em có tin chỉ cần em đâm tôi một nhát thôi là em sẽ ăn ngay mấy phát đạn đủ để thành cái tổ ong, trước khi em kịp thò chân ra khỏi căn phòng này không? Tôi biết em
không thiết sống nữa, có điều một khi em chết đi thì xác mẹ em còn đấy,
tôi dám đảm bảo sẽ có thằng khác nó giải quyết hộ đấy.”
Hình ảnh của gã phản chiếu trong đôi mắt đang trợn tròn xoe của Châu Tiểu Manh, đôi
đồng tử của cô nhanh chóng rụt lại, gã từng chứng kiến không biết bao
nhiêu tình cảnh con người ta bị dồn vào đường cùng tuyệt vọng – chính là như thế này đây. Quả thật gã đã từng lo, một ngày nào đó cô sẽ nhảy lẩu hoặc cô sẽ rạch cổ tay vào một phút nghĩ quẩn. Nhưng không, sau đó Châu Tiểu Manh đã chấp nhận hiện tại, thậm chí cô vẫn gọi gã là anh trai như ngày nào.
Quả tình mà nói, những lần triền miên trên giường, mỗi tiếng gọi “anh trai” của Châu Tiểu Manh luôn khiến gã thấy hưng phấn vô cùng, mà sự
hưng phấn ấy chẳng liên quan quái gì đến vấn đề tình cảm cả, nó chỉ giúp ích cho việc làm tình mà thôi. Tuy Châu Tiểu Manh là đứa em gái không
chung huyết thống nhưng họ lớn lên bên nhau, chính điều đó đã khơi dậy
một thứ ảo giác như thể họ đang làm trò loạn luân. Thằng đàn ông nào mà
chẳng từng có những suy nghĩ viển vông kiểu bệnh hoạn ấy, thế nên lắm
lúc Châu Tiểu Manh đã mang lại cho gã một cảm giác rất ư là thỏa mãn.
Nhưng gộp chung tất thảy những lần đó lại cũng chẳng ngất ngây được
bằng đêm nay. Gã như sắp hóa rồ, những cú hích nối tiếp nhau theo đà
mạnh dần. Cánh tay rã rời của Châu Tiểu Manh vắt trên người gã, mí mắt
hơi cúp xuống, chờ mãi cũng tới lúc Châu Diễn Chiếu thở dốc nặng nề rồi
lầm rầm một câu gì đó, đủ để cô nghe thấy hình như là hai chữ “Lăng Hy”
thế rồi cả cơ thể đổ ấp xuống.
Châu Tiểu Manh nhích đầu sang một bên, cố gắng tránh gã càng xa càng
tốt. Song Châu Diễn Chiếu lại chưa chịu thôi, tuy mí mắt đang khép hờ,
vầng trán sũng mồ hôi vùi vào gối, thế mà vẫn cất tiếng hỏi: “Cô lại
khóc cái gì đấy?”
“Em không khóc.”
Châu Diễn Chiếu bật cười: “Một lần giá năm ngàn, riêng hôm nay đã khóc hai lần, cô thiếu tôi một ngàn rồi đấy.”
“Em muốn đi tắm!”
“Ở trường cô có quan hệ thế nào với gã Tiêu Tư Trí kia?”
Châu Tiểu Manh đờ người nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, chỉ sợ lộ ra chỗ nào sơ hở: “Thầy Tiêu ấy à? Anh hỏi thầy ấy làm gì?”
“Nghe nói lần trước hắn cứu cô.”
“Thầy ấy chỉ tình cờ đi qua thôi.”
“Chứ không phải hẹn nhau đi ăn cơm à?”
Châu Tiểu Manh cười khảy: “Em mà hẹn thầy ấy đi ăn cơm thì đã chẳng gặp cướp”
“Tài nghệ của Tiêu Tư Trí cũng không tồi, một chọi tám mà hắn vẫn đánh được bọn cướp giật túi cô.”
“Anh định nói gì?”
“Tôi sai người điều tra qua rồi, gã họ Tiêu ấy tốt nghiệp trường thể
thao, cha mẹ làm kinh doanh nhỏ lẻ, vào được trường làm giảng viên là
nhớ mối quan hệ của gia đình, học kỳ này mới bắt đầu nhậm chức.”
Châu Tiểu Manh cười nói: “Em rất mến thầy Tiêu mà nom thấy ấy cũng đẹp trai!”
Châu Diễn Chiếu nhìn chằm chằm cô mất vài giây, sau mới bảo: “Mến thật à?”
“Ừ, mà thầy Tiêu khá là ưu ái em…” Đoán bụng mình càng ăn nói mập mờ
thì Châu Diễn Chiếu càng khó nghi ngờ, cô bèn quàng tay qua cổ gã, làm
vẻ hờn dỗi hỏi: “Anh ghen à?”
Châu Diễn Chiếu gỡ tay cô xuống, đoạn bảo: “Đừng có diễn tuồng ở đây, cô cứ dẫn thằng Tiêu đấy về nhà, làm trò giường chiếu trước mặt tôi rồi để xem lúc đấy tôi có ghen hay không nhé.”
Ánh mắt Châu Tiểu Manh khẽ sóng sánh, cô đứng dậy rồi bảo: “Em đi tắm.”
“Nếu cô đã thích thằng họ Tiêu kia đến thế, tôi đành phải quan tâm nó nhiều hơn vậy…” Giọng Châu Diễn Chiếu từ tốn vang lên.
Châu Tiểu Manh quay đầu, nhìn gã đầy khó hiểu.
“Thầy Tiêu của cô thích gì chắc cô cũng không biết đâu nhỉ?”
“Gì?”
“Đánh bạc, mà còn đánh lớn đấy. Tẹo tiền lương của hắn có dốc vào cũng chẳng đủ.”
Châu Tiểu Manh hỏi: “Vụ bắt cóc lần này cũng góp mặt anh ta à?”
“Không có mới hay chứ, lần này thằng nào chủ mưu, tôi khắc biết.”
Châu Tiểu Manh nói: “Em là sinh viên quèn, suốt ngày chỉ quen mỗi
đường từ nhà đến trường, bọn nó bắt cóc em là nhằm vào anh. Sau này anh
làm gì bên ngoài thì nhớ tích ít đức, hẳn anh chẳng bận tâm xem em sống
hay chết, chỉ e sau này bọn nó lại chuyển hướng nhằm vào cục cưng bé nhỏ của anh cũng nên.”
“Ai là cục cưng bé nhỏ của tôi?”
“Vờ vịt gì nữa?” Châu Tiểu Manh khinh khỉnh nói: “Tôn Lăng Hy chứ ai.”
Châu Diễn Chiếu phá lên cười, rồi vớ hộp thuốc lá ở đầu giường, châm
một điếu, gã ung dung nhả khói sau mới thủng thẳng bảo: “Châu Tiểu Manh
này, suốt ngày cô diễn đi diễn lại trò này, nhưng xem ra lần này diễn
đạt nhất đấy.”
—
Lời tác giả: Mấy cái trò giường chiếu này phải nửa đêm viết mới thú…
cả một chương toàn giường với chiếu, mọi người có thấy thú không?! Mẹ
ruột bò đi ăn đêm rồi đi ngủ đơi…